Nhật ký Lòng Chúa Thương Xót tập 1 đoạn (460-474)
460 Lạy Chúa Giêsu, trái tim con ngưng đập khi nghĩ đến tất cả những gì Chúa đang thực hiện cho con! Con ngạc nhiên vì Chúa là Thiên Chúa của con mà lại hạ mình quá độ để đến với linh hồn đớn hèn của con đây! Để thuyết phục con, Chúa đã dùng một phương thế không sao hiểu được!
461 Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đã thực hiện một cuộc tĩnh tâm như thế. Tôi hiểu một cách đặc biệt và rõ ràng từng lời của cha [giảng phòng] bởi vì tôi đã từng trải nghiệm tất cả điều ấy trong linh hồn. Giờ đây, tôi biết Chúa Giêsu sẽ không bỏ mặc bất cứ linh hồn nào thành tâm yêu mến Người trong nỗi nghi nan. Chúa Giêsu muốn cho linh hồn kết hợp mật thiết với Người được no thỏa niềm bình an, bất chấp những đau khổ và nghịch cảnh. 462 Giờ đây, tôi thâm hiểu rằng dây liên kết linh hồn chúng ta với Thiên Chúa bền chặt nhất chính là sự bỏ mình; tức là việc kết hợp ý chí của chúng ta với thánh ý Thiên Chúa. Đây là điều làm cho linh hồn được tự do thực sự, góp phần tạo nên trạng thái trầm lặng sâu xa cho tâm trí và biến đổi những gánh nặng của cả kiếp đời trở nên nhẹ nhàng, và cái chết trở nên ngọt ngào.
463 (192) Chúa Giêsu bảo tôi nếu có bất kỳ nghi nan nào liên quan đến ngày lễ hoặc việc thiết lập hội dòng, – hoặc bất kỳ điều gì khác mà Cha đã nói trong nơi sâu thẳm linh hồn con, Cha sẽ giải đáp tức thì cho con qua miệng lưỡi vị linh mục này.
464 Trong giờ nguyện gẫm về đức khiêm nhu, một nỗi nghi nan trước kia lại quay về: một linh hồn khốn nạn như tôi không thể nào thực hiện được công cuộc Chúa đòi hỏi. Đang khi tôi đang phân tích mối hoài nghi, cha giảng phòng liền ngắt ngang dòng tư tưởng của ngài và đề cập thẳng vào điều tôi đang nghi nan; đó là Thiên Chúa thường tuyển chọn những linh hồn yếu đuối và tầm thường nhất để làm khí cụ thực hiện các công trình vĩ đại nhất của Người; chúng ta có thể thấy đây là một thực tế không thể chối cãi khi nhìn vào những người được tuyển chọn làm tông đồ cho Chúa; hoặc khi chúng ta nhìn vào lịch sử Giáo Hội và thấy các công cuộc vĩ đại đã được những linh hồn hết sức kém cỏi thực hiện; đó chính là cách thế minh chứng những công cuộc ấy thực sự là những công trình của Chúa. Khi nỗi nghi nan của tôi hoàn toàn tan biến, vị linh mục lại tiếp tục bài giảng về đức khiêm nhu.
Như thông lệ trong các giờ giảng, Chúa Giêsu vẫn đứng và không nói gì với tôi, nhưng cái nhìn từ ái của Người xuyên thấu linh hồn khốn nạn của tôi, khiến nó không còn viện cớ gì được nữa.
465 Lạy Chúa Giêsu, Sự Sống của con, con cảm thấy rõ ràng Chúa đang biến đổi con trong chính Chúa, từ nơi kín nhiệm của hồn con là nơi các giác quan không còn tri thức bao nhiêu. Lạy Đấng Cứu Chuộc của con, xin che khuất con hoàn toàn trong thẩm cung Trái Tim Chúa và bảo vệ con bằng những tia sáng của Chúa trước tất cả những gì không phải là Chúa. Lạy Chúa Giêsu, con khẩn nài Chúa cho hai tia sáng phát xuất từ Trái Tim vô cùng lân ái của Chúa liên lỉ dưỡng nuôi linh hồn con.
466 (193) Giờ Xưng Tội
Linh mục giải tội [cha Sopocko] hỏi tôi lúc này Chúa Giêsu có ở đây và tôi có nhìn thấy Người không. “Thưa, có. Chúa đang ở tại đây và con được nhìn thấy Người.” Sau đó, cha nhờ tôi hỏi Chúa Giêsu về một số người khác. Chúa Giêsu không trả lời, nhưng chỉ nhìn vào cha. Tuy nhiên, sau khi cáo mình, lúc tôi làm việc đền tội, Chúa Giêsu đã phán những lời này với tôi: Con hãy nhân danh Cha mà đi an ủi ngài. Vì không hiểu ý nghĩa của những lời ấy, nên tôi liền thưa với cha những gì Chúa Giêsu đã truyền cho tôi.
467 Trong suốt thời gian tĩnh tâm, tôi không bị gián đoạn trong sự kết hợp với Chúa Giêsu và được tương giao với Người rất thân mật với tất cả sức mạnh của trái tim tôi.
468 Ngày tuyên lại lời khấn. Đầu thánh lễ, tôi nhìn thấy Chúa Giêsu như thường lệ. Người chúc lành cho chúng tôi và sau đó đi vào nhà chầu. Khi đó, tôi nhìn thấy Mẹ Thiên Chúa mặc áo trắng và áo choàng xanh dương, nhưng trên đầu Mẹ không đội gì. Mẹ từ bàn thờ xuống gần chỗ tôi, vuốt ve rồi phủ bọc tôi trong áo choàng của Mẹ, Mẹ nói, Con hãy dâng những lời khấn này cầu cho Ba Lan. Con hãy cầu nguyện cho đất nước. Hôm nay là ngày 15 tháng 8.
469 Vào buổi tối hôm ấy, tôi cảm thấy trong linh hồn một nỗi mong nhớ Thiên Chúa mãnh liệt. Lúc này, tuy không nhìn thấy Thiên Chúa bằng mắt thịt như trong các dịp khác và không chiếm hữu được Người [bằng tâm trí], nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện của Người. Điều này khiến tôi càng khao khát Thiên Chúa và quằn quại khôn xiết. Tôi đang mòn mỏi vì khao khát chiếm hữu Chúa để mãi mãi được đắm đuối trong Người. Linh hồn tôi bám đuổi Người bằng tất cả sức mạnh của mình; không gì trên thế gian này có thể an ủi được tôi.
Ôi Tình Yêu Hằng Hữu, giờ đây, con đã hiểu được mối tương giao thắm thiết giữa tâm hồn con với Chúa! Ngoài một mình Chúa, mọi vật trên trời dưới đất đều không thể thỏa mãn được con, ôi Thiên Chúa của con, linh hồn con được thỏa thuê trong Chúa.
470 (194) Một buổi tối kia, tôi từ trong phòng nhìn lên bầu trời, thấy một thinh không đầy trăng sao xinh đẹp, một ngọn lửa mến yêu khôn cùng đối với Đấng Tạo Hóa đã sôi sục trong linh hồn tôi. Vì không sao chịu nổi sự khao khát Thiên Chúa đang ngấu nghiến trong linh hồn, tôi gục mặt và sấp mình xuống đất. Tôi tôn vinh Chúa về tất cả những kỳ công của Người, và khi tâm hồn không còn chịu nổi những gì đang xảy ra bên trong, tôi đành òa khóc. Khi ấy, thiên thần Bản Mệnh xoa dịu tôi và nói những lời này: “Chúa sai tôi đến bảo chị hãy trỗi dậy khỏi mặt đất.” Tôi vâng theo tức thì, nhưng không cảm thấy một niềm an ủi nào trong linh hồn. Nỗi nhung nhớ Thiên Chúa ngày càng mãnh liệt trong tôi.
471 Một ngày kia, khi đang chầu, tâm thần tôi dường như đang chết mòn chết mỏi vì Chúa. Và tôi không thể nào cầm được nước mắt, tôi thấy một thiên thần rất xinh đẹp đến nói với tôi những lời này: “Chúa nói – chị đừng khóc nữa.”
Một lúc sau, tôi hỏi lại, “Ngài là ai?” Thiên thần trả lời, “Tôi là một trong bảy thiên thần chầu trước tòa Thiên Chúa suốt ngày đêm và không ngừng chúc tụng Người.” Tuy nhiên, thiên thần này cũng không làm vơi được nỗi niềm khao khát Thiên Chúa của tôi, lại còn khơi thêm một niềm nhung nhớ da diết hơn nữa. Thiên thần rất phương phi và vẻ đẹp của ngài là do việc kết hợp mật thiết với Thiên Chúa. Thiên thần này không rời tôi một giây phút, ngài đồng hành với tôi khắp mọi nơi.
Vào ngày hôm sau, trong giờ thánh lễ, trước lúc dâng bánh rượu, thiên thần này cất tiếng hát những lời: “Thánh, Thánh, Thánh.” Tiếng hát của ngài như cả ngàn thanh âm và không thể nào diễn tả thành lời. Bỗng nhiên, thần trí tôi được kết hợp với Thiên Chúa, và ngay lúc ấy, tôi được thấy vẻ cao sang và thánh thiện vô cùng của Người, đồng thời tôi nhận ra (195) sự hư vô của mình.
472 Tôi nhận biết Ba Ngôi Thiên Chúa, Chúa Cha, Chúa Con, và Chúa Thánh Thần rõ ràng hơn bao giờ hết, nhưng hữu thể, quyền uy, và đồng đẳng của Ba Ngôi đều đơn nhất. Linh hồn tôi được kết hợp với Ba Ngôi và nhận thức điều này rất rõ ràng, nhưng không thể diễn tả được bằng lời. Bất cứ ai được kết hợp với Một trong Ba Ngôi đều được kết hợp với toàn thể Ba Ngôi, vì tính đơn nhất bất phân. Thị kiến này, đúng hơn là tri thức này, làm no thỏa linh hồn tôi trong niềm hạnh phúc khôn lường bởi vì Thiên Chúa vô cùng cao trọng. Những gì tôi đang mô tả, tôi không nhìn thấy bằng mắt như trong các dịp khác, nhưng thấy một cách thuần túy nội tâm, thuần túy thiêng liêng, độc lập khỏi các giác quan. Biến cố này kéo dài cho đến khi thánh lễ kết thúc. Việc này giờ đây thường xảy ra với tôi, không những trong nhà nguyện, mà còn cả trong lúc làm việc, và đôi khi cả những lúc rất bất ngờ.
473 Khi cha giải tội [cha Sopocko] đi vắng, tôi xưng tội với đức tổng giám mục [Romuald Jalbrzykowski 99]. Và khi trình bày linh hồn với ngài, tôi đã được trả lời như sau: “Hỡi con, con hãy trang bị cho mình một đức nhẫn nại cao độ; nếu những điều này do Chúa mà đến, sớm muộn gì cũng sẽ được thực hiện. Vậy, hãy con hoàn toàn an tâm. Cha rất hiểu con trong vấn đề này, hỡi con. Và giờ đây, về việc rời bỏ hội dòng này để nghĩ đến một hội dòng khác, con đừng coi nhẹ những tư tưởng như thế, bởi vì đây có thể là một cám dỗ bề trong nghiêm trọng.” Sau lần xưng tội này, tôi thưa với Chúa Giêsu, “Sao Chúa lại truyền cho con những điều ấy mà lại không tạo điều kiện để chúng được thực hiện?” Thế rồi, sau giờ hiệp lễ, cũng trong nhà nguyện nhỏ nơi vừa xưng tội, tôi nhìn thấy Chúa Giêsu như Người được vẽ trên bức hình. Chúa phán với tôi, Con đừng buồn. Cha sẽ ban cho ngài hiểu được những điều Cha đang đòi hỏi con. Khi chúng tôi từ biệt, (196) đức tổng giám mục đang bận việc, nhưng ngài bảo chúng tôi trở lại chờ một lát. Khi chúng tôi vào trở lại nhà nguyện, tôi được nghe những lời này trong linh hồn: Con hãy thưa ngài những gì con đã thấy trong nhà nguyện. Vào lúc đó, đức tổng giám mục bước vào và hỏi chúng tôi có gì để trình cho ngài nữa không. Mặc dù đã được truyền phải nói cho ngài, nhưng tôi không thể làm được bởi vì đang đi với một chị em khác.
Một điều khác cũng từ lần xưng tội ấy: “Khẩn nài lòng thương xót cho thế giới là một ý tưởng lớn và tốt đẹp. Này con, con hãy cầu nguyện nhiều, khẩn nguyện lòng thương xót Chúa cho các tội nhân, nhưng hãy làm điều ấy trong tu viện của con.”
Hôm sau, thứ Sáu ngày 13 tháng 9 năm 1935
474 Vào buổi tối, đang khi ở trong phòng, tôi nhìn thấy một thiên thần thi hành cơn nghĩa nộ của Thiên Chúa. Ngài mặc trang phục trắng tinh sáng láng, dung mạo phương phi rạng rỡ, với một đám mây bao phủ dưới chân. Từ giữa đám mây, những luồng sấm sét chớp giựt từ tay vị thiên thần phát ra; và từ đó, những tai ương chực giáng thẳng xuống địa cầu. Khi nhìn thấy dấu hiệu cơn nghĩa nộ Thiên Chúa sắp sửa giáng xuống thế giới và nhất là xuống một địa điểm – mà vì ý ngay lành, tôi không tiện nói ra đây – tôi liền nài nỉ thiên thần trì hoãn thêm chút nữa cho thế giới kịp hối cải. Nhưng lời khẩn nài của tôi chẳng là gì trước mặt vị sứ thần thực thi cơn thịnh nộ. Ngay lúc đó, tôi được nhìn thấy Thiên Chúa Ba Ngôi cực thánh. Sự cao sang uy linh của Người xuyên thấu người tôi, tôi không dám lặp lại những lời kêu xin. Khi ấy, tôi cảm thấy có sức mạnh ân sủng Chúa Giêsu trong linh hồn. Và khi ý thức được ân sủng này, tôi lập tức được cất lên trước ngai tòa Thiên Chúa. Ôi, sự cao trọng của Chúa Giêsu, Chúa chúng ta và sự thánh thiện vô cùng của Người! Tôi không cần nói lên sự cao trọng này, bởi vì không bao lâu nữa, tất cả chúng ta sẽ được chiêm ngắm Người như thế. Tôi thấy mình đang khẩn cầu cho thế giới (197) bằng những lời nghe được trong lòng.
Khi đang cầu nguyện bằng cách ấy, tôi thấy vị thiên thần trở nên bất lực: không thể thực hiện án phạt công thẳng xứng với tội lỗi thế giới. Trước kia, tôi chưa bao giờ cầu nguyện bằng một sức mạnh nội tâm như lần này.