Nhật ký Lòng Chúa Thương Xót tập 1 đoạn (415-429)
415 Thứ Bảy. Trong giờ kinh Chiều, tôi thấy Chúa Giêsu, rạng rỡ như thái dương, trong y phục trắng tinh, Người phán với tôi, Chúc cho tâm hồn con được vui tươi. Và niềm vui ngây ngất tràn ngập tôi, tôi được thấu nhập bằng sự hiện diện của Thiên Chúa, một báu tàng quí giá cho linh hồn tôi không lời nào tả xiết.
416 Khi bức hình được trưng bày, 94 tôi nhìn thấy tay Chúa Giêsu chuyển động như đang làm một dấu thánh giá lớn. Vào buổi tối cùng ngày, khi đi ngủ, tôi nhìn thấy bức hình khắp thành phố, và thành phố được bao phủ bằng một thứ gì giống như chiếc mạng lưới. Khi Chúa Giêsu hiện ra, Người cắt đứt tất cả những chiếc mạng lưới, và sau cùng làm một dấu thánh giá lớn rồi biến đi. Tôi thấy mình bị vây quanh giữa đông đảo những hình thù gớm ghiếc đang điên hận căm hờn. Từ môi miệng chúng thốt ra những lời đe loi đủ thứ, nhưng không chạm được đến tôi. Một lúc sau, cảnh tượng này biến mất, nhưng mãi một lúc lâu, tôi không sao ngủ được.
417 Ngày 26 [tháng 4]. Thứ Sáu, khi đang ở Ostra Brama để tham dự nghi thức bức hình được bày kính, tôi đã được nghe bài giảng của cha giải tội [cha Sopocko]. Bài giảng nói về lòng thương xót Chúa, đó là điều trước tiên Chúa Giêsu đã yêu cầu từ rất lâu. Khi cha bắt đầu nói về lòng thương xót bao la của Chúa, bức hình trở nên rất sống động và chiếu giãi những luồng sáng xuyên thấu trái tim của những người có mặt ở đó, nhưng không phải mọi người đều được như nhau. Một số được nhiều hơn, một số được ít hơn. Niềm vui sướng chứa chan tràn ngập linh hồn tôi khi nhìn thấy ơn Chúa.
(174) Khi ấy, tôi được nghe những lời này, Con là chứng nhân của lòng thương xót Cha. Con sẽ đứng trước ngai tòa của Cha mãi mãi như một chứng nhân sống động cho lòng thương xót của Cha.
418 Khi bài giảng kết thúc, tôi không đợi đến hết nghi thức nhưng vội vã trở về nhà dòng. Khi tôi mới đi được vài bước, thì một đám quỉ đông nghịt hiện ra chặn đường. Chúng dùng những cực hình kinh khủng đe dọa, và tôi có thể nghe được những lời chúng bàn luận: Nó đã giật hết những gì chúng mình đã vất vả suốt bao nhiêu năm! Khi tôi hỏi chúng, “Chúng mày ở đâu ra mà đông đảo thế!” Những hình thù gớm ghiếc đáp lại, “Từ tâm hồn người ta; thôi đừng làm khổ tụi tao nữa!”
419 Nhìn thấy sự căm hờn gớm ghê của chúng quỉ, tôi liền xin thiên thần Bản Mệnh trợ giúp, và tức thì thiên thần Bản Mệnh trong dáng vẻ sáng láng rạng ngời hiện đến nói với tôi, “Hỡi hiền thê của Thiên Chúa, đừng sợ hãi; nếu không được phép của Chúa, bọn quỉ thần này không thể làm hại chị đâu.” Tức thì, các quỉ dữ biến đi, và thiên thần Bản Mệnh tín trung đồng hành với tôi một cách hữu hình đi thẳng về nhà dòng. Dung mạo của ngài thật khiêm nhu và an bình, với một ngọn lửa lấp lánh trên trán.
Ôi Chúa Giêsu, con muốn được vất vả, tàn tạ, và đau khổ suốt cả đời con để đáp lại giây phút con đã được nhìn thấy vinh quang của Chúa, và để mưu ích cho các linh hồn.
Chúa Nhật, ngày 28 [tháng 4] năm 1935
420 Chúa Nhật sau lễ Phục Sinh, tức là ngày lễ kính Lòng Thương Xót Chúa, trùng với ngày bế mạc Năm Thánh Cứu Độ. Khi chúng tôi đi tham dự các nghi thức, lòng tôi rộn ràng sướng vui vì hai sự kiện trọng đại được liên kết chặt chẽ với nhau. Tôi xin Chúa dủ lòng thương xót linh hồn các tội nhân. Gần cuối buổi lễ, khi linh mục ban phép lành Thánh Thể cho mọi người, tôi nhìn thấy Chúa Giêsu giống như trong bức hình. Chúa chúc lành và những ánh sáng của Người lan tỏa khắp thế giới. Bỗng tôi nhìn thấy một vầng sáng bất khả thấu có hình một vương tòa pha lê, được đan kết từ những đợt sóng rực rỡ (175) mà các thụ tạo lẫn các thần thiêng không thể đến gần. Có ba cánh cửa dẫn đến vương tòa rực rỡ ấy. Lúc đó, Chúa Giêsu – giống như được vẽ trong bức hình – tiến vào vương tòa huy hoàng ấy qua cánh cửa thứ hai để vào trong Nhất Thể. Đó là Tam Vị Nhất Thể tối thượng, vô cùng. Tôi nghe được lời này: Đại lễ này phát xuất từ lòng thương xót sâu thẳm của Cha, và được xác định trong những chiều kích sâu rộng của tình thương Cha. Mọi linh hồn tin tưởng tín thác vào lòng thương xót Cha sẽ nhận được điều ấy. Tôi thỏa thuê niềm vui sướng vì lòng nhân lành và cao trọng vô cùng của Thiên Chúa.
Ngày 19 tháng 4 năm 1935
421 Vào chiều hôm trước ngày bức hình được bày kính, tôi cùng với Mẹ Bề Trên đi thăm cha giải tội của chúng tôi [cha Sopocko]. Khi câu chuyện xoay đếnvấn đề bức hình, cha giải tôi ngỏ ý nhờ một người giúp làm một vài vòng hoa. Mẹ Bề Trên đáp, “Chị Faustina sẽ giúp được.” Tôi rất vui mừng về điều này, và khi chúng tôi trở về nhà dòng, tôi lập tức chuẩn bị một ít hoa lá, nhờ một học sinh nội trú giúp đem đến. Một người khác đang làm việc trong nhà thờ cũng giúp vào đó. Mọi sự đã sẵn sàng lúc bảy giờ tối, và bức hình đã được bày lên. Tuy nhiên, một vài phụ nữ nhìn thấy tôi đứng quanh đó, vì tôi làm phiền hơn là giúp đỡ vào đó. Hôm sau, họ hỏi các chị về bức hình xinh đẹp và ý nghĩa của nó. [Họ tưởng] các chị biết vì cũng thấy một chị trong đó đã trang trí bức hình hôm trước. Các chị rất ngạc nhiên vì họ cũng chẳng biết gì cả; mọi người đều muốn nhìn xem và lập tức họ chợt nghĩ đến tôi. Họ nói, “Chị Faustina ắt hẳn phải biết tường tận về bức hình.”
Khi họ bắt đầu hỏi, tôi im lặng, bởi vì tôi không thể nói ra sự thật. Sự im lặng của tôi càng khơi dậy tính tò mò của họ. Tôi càng phải cảnh tỉnh để khỏi nói dối mà cũng không phải tiết lộ sự thật, vì tôi không được phép [nói ra]. Lúc đó, họ bắt đầu tỏ vẻ khó chịu và công khai quở trách tôi, “Những người ngoài làm sao mà biết (176) được điều này, đến như chúng ta còn mù tịt?” Những lời phê phán nhắm vào tôi. Suốt ba ngày, tôi đau khổ rất nhiều, nhưng một sức mạnh đặc biệt nâng đỡ linh hồn tôi. Tôi vui mừng vì được chịu khổ vì Chúa, và các linh hồn trong những ngày này đã được hưởng nhờ lòng thương xót Chúa. Khi thấy rất nhiều linh hồn được hưởng nhờ lòng thương xót Chúa trong những ngày này, tôi chẳng coi sao nỗi đau khổ và cực nhọc ghê rợn nhất, cho dù có triền miên cho đến tận thế; bởi vì chúng sẽ có ngày chấm dứt, còn các linh hồn được cứu thoát khỏi những cực hình sẽ không bao giờ chấm dứt. Thật là một niềm vui lớn lao cho tôi khi nhìn thấy người ta trở về với cung lòng Đấng Xót Thương Thần Linh, nguồn mạch sự hạnh phúc.
422 Khi nhìn thấy hy sinh và những nỗ lực của cha Sopocko đối với công cuộc này, tôi thán phục lòng kiên trì và khiêm nhượng của ngài. Tất cả công việc đòi trả một giá rất đắt, không những phải lao nhọc và gian truân tư bề, mà còn cả về phương diện tài chánh nữa; vậy mà cha Sopocko đã trang trải tất cả mọi phí tổn. Tôi thấy Chúa Quan Phòng đã chuẩn bị ngài để thực hiện công cuộc của lòng thương xót Chúa trước khi tôi khấn xin Chúa về điều này. Ôi, lạy Chúa, thật diệu kỳ những đường lối của Chúa! Hạnh phúc cho những linh hồn nào bước theo tiếng gọi của ơn thánh!
423 Hỡi hồn tôi, hãy chúc tụng Thiên Chúa trong mọi sự và hãy tôn vinh tình thương Người, vì lòng lành của Chúa không bao giờ cùng. Mọi sự sẽ qua đi, nhưng lòng thương xót Chúa không giới hạn và chấm dứt. Sự dữ đến đâu cũng có mức độ, nhưng lòng nhân từ thì không mức độ.
Lạy Thiên Chúa của con, ngay cả trong những hình phạt Chúa giáng xuống trần gian, con vẫn nhìn ra lòng thương xót thẳm sâu của Chúa, bằng cách trừng phạt chúng con trên trần gian này, Chúa giải cứu chúng con khỏi hình phạt muôn kiếp. Hỡi tất cả tạo vật, hãy mừng vui vì các bạn được gần gũi với Thiên Chúa nơi lòng thương xót vô biên của Người còn hơn một con trẻ với trái tim mẹ nó. Lạy Thiên Chúa, Chúa đầy trắc ẩn đối với các tội nhân khốn nạn nhưng biết thành tâm sám hối. Tội nhân càng khốn nạn, càng có quyền với (177) lòng thương xót Chúa.
Một Giây Phút, ngày 12 tháng 5 năm 1935
424 Buổi tối, khi vừa vào gường, tôi đã thiếp ngay. Tôi ngủ nhanh, nhưng tỉnh giấc còn nhanh hơn nữa. Một em nhỏ đến và đánh thức tôi. Em chỉ chừng một tuổi, và tôi rất ngạc nhiên vì em nói rất rõ ràng, các trẻ khác trạc tuổi đó chưa biết nói hoặc nói chưa sõi. Em bé này dễ thương không thể tả được và giống hệt Chúa Giêsu Hài Đồng, và em nói với tôi, Hãy nhìn lên bầu trời. Và khi tôi nhìn lên bầu trời, tôi nhìn thấy các vì sao và mặt trăng. Lúc đó, em bé hỏi tôi, Có thấy mặt trăng và các ngôi sao này không? Khi tôi trả lời – có, em bé nói những lời này với tôi, Những ngôi sao này là linh hồn các tín hữu trung thành, và mặt trăng là linh hồn các tu sĩ. Có thấy sự khác biệt biết bao giữa ánh sáng của mặt trăng và ánh sáng các ngôi sao hay không? Sự khác biệt trên thiên đàng giữa linh hồn một tu sĩ và linh hồn một tín hữu cũng như thế. Và em bé còn nói tiếp, Sự cao cả thực hệ ở lòng yêu mến Thiên Chúa và đức khiêm nhượng.
425 Khi đó tôi nhìn thấy một linh hồn đang lìa khỏi xác trong nỗi đau đớn kinh khiếp. Lạy Chúa Giêsu, khi con sắp sửa ghi lại việc này, con run sợ khi thấy những điều kinh khủng làm chứng chống lại ông ấy… Con nhìn thấy linh hồn những con trẻ còn rất nhỏ và linh hồn những trẻ em lớn hơn, chừng chín tuổi, từ một hố bùn trỗi dậy. Các linh hồn này nhơ bẩn và gớm ghiếc, giống như những quái vật ghê sợ và những thi thể thối rữa. Nhưng các thi thể này vẫn sống và lớn tiếng đưa ra chứng cứ chống lại linh hồn người hấp hối. Và linh hồn hấp hối mà tôi đang nhìn thấy kia là một linh hồn được nhiều ca tụng và danh dự trần gian, nhưng kết cục chỉ là sự trống rỗng và tội lỗi. Sau cùng, một người phụ nữ xuất hiện, cầm một thứ gì trên tấm khăn giống như những giọt nước mắt, và hùng hồn làm chứng chống lại ông ta.
426 Ôi giờ kinh hoàng, (178) giờ người ta phải nhìn thấy tất cả những hành vi của mình trong sự trần trụi và khốn cùng; không một hành vi nào bị bỏ sót, tất cả sẽ cùng chúng ta đến trước tòa phán xét của Thiên Chúa. Tôi không thể tìm được ngôn từ hay so sánh nào để diễn tả những điều hãi hùng như thế. Dường như linh hồn này không bị trầm đọa, nhưng phải chịu cực hình không khác gì những cực hình hỏa ngục; chỉ có một khác biệt là chúng sẽ có ngày chấm dứt mà thôi.
427 Một lúc sau, tôi lại nhìn thấy con trẻ đã đánh thức tôi. Em bé có một vẻ đẹp diệu kỳ và lặp lại cho tôi những lời này, Sự cao cả thực hệ ở lòng yêu mến Thiên Chúa và đức khiêm nhượng. Tôi hỏi, “Làm sao bé biết được sự cao cả của linh hồn là ở lòng yêu mến Thiên Chúa và đức khiêm nhượng? Vì chỉ các nhà thần học mới biết được những điều như thế, trong khi bé chưa đi học giáo lý cơ mà. Thế làm sao bé biết được? Em bé đã trả lời câu hỏi này, Ta biết; Ta biết tất cả mọi sự. Và rồi, em biến đi.
428 Nhưng tôi không thể ngủ lại; đầu óc mệt nhoài vì suy đi nghĩ lại những điều vừa được xem thấy. Hỡi các linh hồn, các bạn biết chân lý này quá muộn màng! Ôi vực thẳm lòng thương xót của Thiên Chúa, xin hãy nhanh chóng trào đổ xuống cho toàn thế giới theo như lời Chúa đã phán.
Tháng 5 năm 1935. Một Giây Phút
429 Khi ý thức những chương trình vĩ đại Thiên Chúa dành cho tôi, tôi kinh hãi trước tầm mức lớn lao và cảm thấy hoàn toàn bất lực trước những chương trình ấy. Tôi bắt đầu trốn tránh các cuộc chuyện vãn nội tâm với Chúa, bằng cách nhồi nhét cho kín thời giờ bằng những lời khẩu nguyện. Tôi làm điều đó chỉ vì khiêm nhượng, nhưng tôi nhận ngay ra đó không phải là khiêm nhượng thật, đúng hơn, đó là một cám dỗ do thần dữ. Vào một dịp kia, thay vì tâm nguyện, tôi đã đọc sách thiêng liêng, và trong linh hồn đã nghe những lời này một cách rõ ràng và mạnh mẽ, Con hãy sửa soạn thế giới cho lần đến sau cùng của Cha. Những lời này đánh động tôi thật sâu xa, và mặc dù giả vờ (179) như không nghe thấy, nhưng tôi hiểu rất rõ ràng và không còn nghi ngờ gì nữa về những lời ấy. Một lần kia, vì quá mệt nhọc trong cuộc chiến tình yêu với Thiên Chúa và cứ phải thường xuyên thoái thác, vịn cớ không đủ sức thực hiện công việc, tôi muốn ra khỏi nhà nguyện, nhưng một sức mạnh đã giữ tôi lại và tôi thấy mình bất lực. Khi ấy, tôi được nghe những lời này, Con muốn rời nhà nguyện, nhưng con sẽ không rời Cha được, vì Cha ở khắp nơi. Con không thể tự mình làm được việc gì, nhưng với Cha, con có thể làm được mọi sự.__