Nhật ký Lòng Chúa Thương Xót tập 1 đoạn (400-414)
400 Vào ngày cuối cùng, khi mọi người đã ra về, em và tôi đến trước Thánh Thể và cùng nhau hát kinh Te Deum. Sau một lúc thinh lặng, tôi dâng linh hồn em cho Trái Tim rất dịu hiền Chúa Giêsu. Cầu nguyện trong một nhà thờ nhỏ bé thế này sung sướng thật! Tôi hồi tưởng tất cả những hồng ân đã được lãnh nhận ở đây, những hồng ân mà hồi đó tôi không hiểu và rất thường lạm dụng.
Tôi tự hỏi sao hồi đó tôi lại tăm tối đến thế. Và trong khi đang nuối tiếc vì sự tăm tối của mình, bỗng nhiên tôi nhìn thấy Chúa Giêsu, sáng láng xinh đẹp khôn tả, và Người hiền từ nói với tôi, Con ưu tuyển của Cha, Cha còn ban cho con những ơn trọng đại hơn nữa để con trở nên chứng nhân cho lòng thương xót vô biên của Cha cho đến đời đời.
401 Những ngày xum họp ở quê nhà trôi qua thật đầm ấm, vì ai nấy đều muốn gặp gỡ và trò chuyện với tôi. Tôi thường đếm được có đến hai mươi lăm người ở đó. Họ thích thú nghe tôi kể hạnh tích các thánh. Dường như nhà của chúng tôi thực sự là nhà của Chúa, vào mỗi buổi tối, chúng tôi chỉ nói với nhau về Chúa. Lúc đã thấm mệt vì những câu chuyện và muốn được yên tĩnh, tôi lặng lẽ ra vườn để có thể tâm sự một mình với Chúa vào buổi tối, thế mà cũng không được; các em trai, em gái lập tức chạy theo và kéo tôi vào nhà, thế là một lần nữa, tôi lại phải nói, mọi người dán mắt vào tôi. (168) Nhưng tôi cũng tìm ra cách để thư giãn một chút; tôi yêu cầu các em trai hát cho tôi nghe vì chúng có chất giọng rất tuyệt; hơn nữa, em này chơi vĩ cầm, em kia chơi măng-đô-lin. Và trong lúc đó, tôi có thể thầm thĩ cầu nguyện mà không phải tránh né cuộc xum họp.
Thật tôi rất khó chịu khi phải ôm hôn lũ trẻ. Những phụ nữ quen biết dẫn con nhỏ của họ đến thăm rồi xin tôi bồng ẵm và hôn chúng ít là một lúc. Họ coi đó như một đặc ân, nhưng đối với tôi lại là một dịp tập nhân đức, bởi vì nhiều đứa trẻ rất nhem nhuốc. Nhưng để thắng vượt những cảm giác ấy mà không lộ vẻ khó chịu, tôi đã hôn đứa trẻ bẩn thỉu ấy đến hai lần. Một người bạn đem theo đứa con bị đau mắt đầy những ghèn, và nói với tôi, “Chị ơi, ẵm nó một lúc nhé, làm ơn đi.” Tự nhiên của tôi rợn cả người, nhưng bất chấp, tôi đã bồng đứa trẻ lên, hôn những hai lần ngay vào chỗ bệnh và xin Chúa chữa lành cho nó.
Tôi có nhiều dịp tập nhân đức. Tôi nghe ai nấy than thở về những đau khổ, và không gặp được một tâm hồn vui tươi bởi vì không có ai thật sự yêu mến Thiên Chúa; và điều ấy chẳng làm tôi ngạc nhiên chút nào. Tôi rất buồn vì không gặp được hai người em gái của tôi. Trong lòng tôi linh cảm linh hồn họ đang gặp nguy hiểm. Nỗi đau quặn thắt lòng tôi khi tưởng nghĩ đến họ. Một lần kia, khi được thân mật với Chúa, tôi tha thiết xin Chúa ban ơn cho họ, và Chúa đã trả lời, Cha không những đang ban cho họ những ơn cần thiết, mà cả những ơn đặc biệt nữa. Tôi hiểu Chúa sẽ mời gọi họ đến chỗ kết hợp mật thiết với Người. Tôi vui mừng khôn xiết vì tình yêu bao la nhường ấy đang hiển trị nơi gia đình chúng tôi.
402 Khi từ giã và xin cha mẹ chúc lành, tôi cảm nhận một sức mạnh ân sủng Chúa đang trào đổ xuống cho linh hồn tôi. Cha tôi, mẹ tôi, mẹ đỡ đầu của tôi đều ứa nước mắt chúc lành cho tôi, cầu chúc cho tôi trọn niềm trung thành với những ân sủng của Chúa, và nài nỉ tôi đừng bao giờ quên lãng biết bao ơn lành của Chúa vì đã mời gọi tôi bước vào nếp sống tu trì. Họ cũng xin tôi cầu nguyện. (169) Mặc dù ai nấy đều khóc, nhưng tôi không nhỏ một giọt nước mắt; tôi cố gắng tỏ ra can đảm và lựa lời an ủi, nhắc nhở cho họ rằng thiên đàng mới là nơi không còn ly biệt. Em Stanley tiễn tôi ra tận xe hơi. Tôi cho em biết Thiên Chúa rất yêu thương những tâm hồn trong trắng và trấn an rằng Thiên Chúa thỏa lòng với em. Khi tôi nói về lòng nhân lành của Chúa và Người hằng tưởng nghĩ đến chúng ta, em đã bật khóc như một đứa trẻ. Tôi không ngạc nhiên bởi vì em là một linh hồn trong sạch, vì thế em có thể nhận ra Thiên Chúa.
403 Khi đã lên xe, tôi không sao dằn được lòng mình và oà khóc như một đứa trẻ, vui mừng vì Thiên Chúa đã ban cho gia đình tôi quá nhiều hồng ân, và tôi ngây ngất trong lời kinh tạ ơn.
Trước lúc chiều tối, tôi đã về đến Warsaw. Trước tiên, tôi ghé chào vị Chủ Nhà [Chúa Giêsu Thánh Thể], và sau đó đi chào cả cộng đoàn.
404 Khi vào nhà nguyện để chào kính Chúa trước khi về ngủ, đồng thời cũng xin lỗi vì đã tâm sự quá ít với Người trong thời gian ở quê nhà, tôi đã nghe lời này trong linh hồn, Cha rất vui lòng, vì mặc dù không nói với Cha, nhưng con làm cho lòng nhân lành của Cha được tỏ hiện cho các linh hồn và khuyến giục họ yêu mến Cha.
405 Mẹ Bề Trên [Mary Joseph] nói với tôi, “Này chị, chúng ta ngày mai sẽ đi Jozefinek, và chị sẽ có dịp thưa chuyện với Mẹ Tổng Quyền [Michael].” Tôi rất vui mừng. Mẹ Tổng Quyền vẫn như ngày nào, đôn hậu, bình an, và đầy Thánh Thần của Chúa. Tôi được thưa chuyện rất lâu với Mẹ. Chúng tôi cùng tham dự giờ kinh trưa, hát kinh cầu Thánh Tâm Chúa Giêsu. Có Chúa Giêsu được thờ kính trong mặt nhật.
406 Sau đó một lúc, tôi được nhìn thấy Chúa Giêsu Hài Đồng, Người ra khỏi Bánh Thánh và ngự đến bàn tay tôi. Điều này kéo dài một lúc; niềm vui chan chứa linh hồn tôi. Chúa Hài Đồng Giêsu vẫn giữ nguyên hình dạng vậy như khi chúng tôi vào nhà nguyện cùng với Mẹ Bề Trên Mary Joseph – Giám Tập cũ của chúng tôi. Ngày hôm sau, tôi trở về Vilnius dấu yêu của tôi.
407 Ôi, tôi hạnh phúc biết bao khi được trở về tu viện của mình! Tôi cảm nghiệm như thể được vào dòng lần thứ hai. Tôi vui sướng khôn cùng trong sự tĩnh lặng êm đềm, nơi linh hồn dễ dàng được đắm say trong Chúa, được mọi người giúp đỡ mà không bị ai quấy rầy.
(170) Mùa Chay Thánh
408 Khi được đắm chìm vào cuộc Thương Khó Chúa, tôi thường nhìn thấy Chúa Giêsu như thế này trong giờ chầu: sau khi đánh đòn, các lý hình bắt Chúa và lột y phục đã dính đét vào những thương tích của Người ra; lúc chúng giật mạnh, các vết thương lại vỡ toát ra; rồi chúng ném chiếc áo điều tơi tả dơ nhớp lên những thương tích ấy của Chúa. Chiếc áo choàng có vài chỗ dài đến tận đầu gối của Chúa. Chúng đè Chúa ngồi trên một cây xà. Và rồi chúng đan một mạo gai đội lên đầu thánh thiện của Chúa. Chúng đặt một cây sậy vào tay Chúa và chế giễu, cúi đầu chào như một vị vua. Vài kẻ còn phun nhổ vào thánh nhan Chúa, trong khi những kẻ khác giật cây sậy đánh lên đầu Chúa. Bọn này tạt vả đau đớn; trong khi bọn khác bịt mặt và đánh đấm Chúa. Chúa Giêsu hiền lành chịu đựng tất cả những điều ấy. Ai có thể hiểu được Chúa – hiểu thấu được nông nỗi khổ đau của Người? Mắt Chúa trĩu nặng. Tôi cảm nhận được điều đang diễn ra nơi Trái Tim rất dịu dàng Chúa Giêsu vào lúc ấy. Ước chi mọi linh hồn hãy suy ngắm về những đau khổ của Chúa Giêsu vào lúc ấy. Người ta tranh nhau lăng mạ Chúa. Tôi suy tư: Sự dữ dằn như thế ở nơi nhân loại từ đâu mà ra? Đó là bởi tội lỗi mà ra. Tình yêu và tội lỗi đã gặp nhau.
409 Khi đang tham dự thánh lễ trong một nhà thờ cùng với một chị khác, tôi cảm nhận được sự cao cả và uy nghi của Thiên Chúa; tôi cảm nghiệm Giáo Hội đang được Thiên Chúa bao chiếm. Uy nghi Chúa bao bọc và làm tôi sợ hãi, nhưng cũng làm tôi dạt dào an bình và hoan lạc. Tôi biết không gì có thể cưỡng lại thánh ý Chúa. Ôi giả như mọi linh hồn đều nhận biết Đấng đang ngự trong những thánh đường của chúng ta, chắc sẽ không có quá nhiều phạm thánh và bất kính đối với những nơi thánh này đến thế!
410 Ôi Tình Yêu hằng hữu vô biên, con khẩn nài Chúa ơn này: xin soi sáng tâm trí con bằng ánh sáng trên cao; giúp con hiểu biết và trân trọng mọi vật theo giá trị của chúng. Tôi cảm nghiệm một niềm vui chất ngất trong linh hồn khi được hiểu biết chân lý này.
411 (171) Ngày 21 tháng 3 năm 1935. Trong giờ thánh lễ, tôi nhìn thấy Chúa trong linh hồn; và nghiệm được sự hiện diện của Người thấu nhập hữu thể của tôi. Tôi cảm nhận được ánh nhìn của Chúa; và tình tự thật lâu với Người mà không phải thốt ra một lời nào; tôi biết những điều khát mong của Trái Tim Chúa, và luôn luôn thực hiện những điều đẹp lòng Người nhất. Tôi yêu mến Chúa đến cuồng si, và cảm thấy được Người yêu thương lại. Trong những lúc được gặp gỡ Chúa sâu thẳm trong hồn, tôi cảm thấy hạnh phúc chất ngất không sao diễn tả được. Những giây phút ấy thật ngắn ngủi vì linh hồn không thể chịu được lâu, nếu không nhất định nó sẽ lìa khỏi xác. Mặc dù những giây phút ấy rất ngắn ngủi, nhưng sức mạnh từ đó lại chuyển thông vào linh hồn và lưu lại đó một thời gian rất lâu. Không cần cố gắng chút nào nhưng tôi vẫn cảm nghiệm được một trạng thái tịnh hiệp sâu thẳm đang bao phủ, không chút suy giảm hoặc bị ảnh hưởng dù khi tôi nói chuyện với người khác hoặc làm các việc phận sự.
Tôi cảm nghiệm sự hiện diện thường xuyên của Thiên Chúa mà linh hồn tôi không phải nỗ lực. Tôi biết mình được kết hợp với Thiên Chúa, thắm thiết như một giọt nước nên một với đại dương thăm thẳm.
Thứ Năm tuần trước, khi giờ cầu nguyện gần kết thúc, tôi cảm nghiệm được ơn này và sự việc kéo dài một cách khác thường, đến hết thánh lễ, đến nỗi tôi tưởng mình sẽ chết vì vui sướng. Vào những lúc ấy, tri thức của tôi về Thiên Chúa và những ưu phẩm của Người càng sâu xa hơn. Tôi cũng biết mình và những nỗi khốn nạn của tôi nhiều hơn. Tôi ngỡ ngàng vì Thiên Chúa đã khứng đoái đến một linh hồn đớn hèn như tôi. Sau thánh lễ, tôi hoàn toàn được ngụp lặn trong Chúa và ý thức được mọi ánh nhìn của Người đến tận sâu thẳm linh hồn tôi. Khoảng giữa trưa, tôi ghé vào nhà nguyện một lúc, và sức mạnh ân sủng y lại tác động tâm hồn tôi. Trong khi tôi còn đang trong trạng thái tịnh tâm ấy, Satan cầm một bình hoa và hết sức giận dữ ném xuống đất. Tôi nhìn thấy tất cả sự điên cuồng và ghen tức của nó.
412 Lúc đó không có ai trong nhà nguyện, thế là tôi trỗi dậy, nhặt những mảnh vụn của chiếc bình, cắm lại số hoa và cố gắng dọn dẹp trước khi có ai vào. Nhưng tôi đã không làm kịp vì Mẹ Bề Trên [Borgia] ngay lúc đó cùng với chị phụ trách phòng áo 93 và một số chị khác bước vào. Mẹ Bề Trên lấy làm ngạc nhiên vì tưởng tôi chạm đến vật gì trên bàn thờ (172) khiến cho bình hoa rơi vỡ.
Chị phụ trách phòng áo tỏ vẻ hậm hực, nhưng tôi ráng giữ, không biện minh hoặc bào chữa. Gần đến tối, cảm thấy mệt nhoài và không thể chầu giờ thánh, tôi xin phép Mẹ Bề Trên đi ngủ sớm. Vừa đặt lưng xuống, tôi đã thiếp đi ngay, nhưng vào khoảng mười một giờ, Satan xô đẩy giường tôi. Tôi liền thức dậy và thanh thản cầu nguyện với thiên thần Bản Mệnh. Khi ấy, tôi cũng nhìn thấy các linh hồn đang đền tội trong luyện ngục. Các linh hồn giống như những chiếc bóng, trong giữa cũng có nhiều quỉ dữ. Một tên quỉ trong số ấy cố sức trêu tức tôi; hắn lấy hình con mèo nhảy bổ lên giường và đè lên chân tôi, nặng như cả tấn.
Tôi liên lỉ lần chuỗi Mân Côi, đến rạng sáng, những hình thù này biến hết, và tôi chợp mắt được một lúc. Đến sáng, khi vào nhà nguyện, tôi được nghe những lời này, Con được hợp nhất với Cha; con đừng sợ gì cả. Nhưng hỡi con, con hãy biết rằng Satan căm ghét con; nó căm hờn mọi linh hồn, nhưng đặc biệt căm thù con, bởi vì con đã giật khỏi quyền thống trị của nó quá nhiều linh hồn.
Thứ Năm tuần Thánh, ngày 18 tháng 4
413 Sáng nay, tôi đã nghe được những lời này: Từ hôm nay cho đến [lễ] Phục Sinh, con sẽ không được cảm nghiệm sự hiện diện của Cha, linh hồn con sẽ tràn ngập niềm nhung nhớ da diết. Và tức thì một nỗi nhớ nhung bồn chồn ngập ứ linh hồn tôi; tôi cảm thấy bị xa cách Chúa Giêsu yêu dấu của tôi. Đến giờ hiệp lễ, tôi nhìn thấy thánh nhan Chúa Giêsu trong từng tấm bánh [được đựng] trong chén lễ. Từ lúc đó, tôi cảm thấy một nỗi khao khát mãnh liệt trong linh hồn.
414 Thứ Sáu tuần Thánh. Vào lúc 3 giờ chiều, khi vào nhà nguyện, tôi đã nghe những lời này: Cha mong ước bức hình được tôn kính (173) một cách công khai. Sau đó, tôi thấy Chúa Giêsu hấp hối trên thập giá với những cực hình khủng khiếp, và từ Trái Tim Người phát ra hai luồng sáng như trong bức hình.