Nhật ký Lòng Chúa Thương Xót tập 1, đoạn (130-144)
130 (61) Tuy nhiên, tôi bắt đầu dở chứng phần nào lơ đễnh. Tôi không còn chú tâm đến những soi động nội tâm và tìm cách giải khuây. Nhưng bất chấp sự ồn ào và lơ đễnh ấy, tôi vẫn thấy những gì đang xảy ra trong linh hồn. Tiếng Chúa rất rõ ràng và không gì có thể bóp nghẹt. Tôi bắt đầu lẩn tránh các cuộc gặp gỡ với Chúa trong linh hồn vì không muốn trở thành miếng mồi cho những ảo tưởng. Tuy nhiên, trong một chừng mực nào đó, Thiên Chúa vẫn đeo bám tôi bằng các ân huệ của Người; và thực sự tôi cảm nghiệm đắp đổi giữa cực hình với niềm vui. Ở đây, tôi không đề cập đến những thị kiến và ân sủng tràn trề Chúa đã ban cho tôi trong thời gian này, vì đã trình bày ở một nơi khác.42
131 Nhưng tôi chỉ đề cập ở đây những đau khổ đã lên đến tột cùng, và quyết định chấm dứt các mối nghi nan này trước khi vĩnh thệ. Trong suốt thời gian thử luyện, tôi cầu xin ơn soi sáng cho vị linh mục mà tôi sẽ giãi trình cặn kẽ tâm hồn.
Tôi đã xin Chúa đích thân giúp đỡ và ban cho tôi ơn có thể trình bày hết mọi bí nhiệm giữa tôi với Người, và cho dù vị linh mục quyết định thế nào đi nữa, tôi cũng sẵn sàng chấp nhận như từ Chúa Giêsu. Phán quyết của ngài về tôi thế nào không thành vấn đề, tất cả những gì tôi ước ao chỉ là sự thật và một câu trả lời dứt khoát cho các vấn đề. Tôi phó trót mình trong tay Chúa và [tất cả] những gì hồn tôi ước muốn chỉ là sự thật. Tôi không thể tiếp tục sống mãi trong tình trạng hoài nghi, mặc dù tận thâm tâm, tôi biết chắc những điều này là từ Chúa mà đến, và tôi sẵn sàng hiến mạng sống cho điều này. Tuy nhiên, tôi đặt ý kiến cha giải tội lên trên hết, quyết tâm làm theo điều ngài cho là tốt nhất và hành động theo lời khuyên của ngài. Tôi trông đợi giờ phút quyết định cho chiều hướng hoạt động trong quãng đời còn lại của mình. Tôi biết mọi sự sẽ tùy thuộc vào điều này. Những gì ngài nói với tôi có phù hợp hay đối nghịch hoàn toàn với những soi động của tôi đi nữa không thành vấn đề; điều này không còn là vấn đề với tôi nữa. Tôi chỉ muốn biết và muốn bước theo sự thật mà thôi.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa có thể giúp con! Từ giây phút này, con đã làm lại từ đầu. Con giấu tất cả mọi ân sủng trong linh hồn con và chờ đợi vị được Chúa gửi đến cho con.
Trong lòng không chút nghi ngờ, tôi đã xin Chúa đoái thương trợ giúp trong giờ phút này, và một ơn can đảm đã ban xuống cho linh hồn tôi.
132 (62) Một lần nữa, tôi phải nói rằng có một số cha giải tội xem có vẻ là những vị linh hướng thực thụ, nhưng chỉ khi nào mọi việc đều xuôn xẻ. Khi linh hồn thấy có nhu cầu nhiều hơn thì các ngài liền lúng túng, hoặc là không thể hoặc là không muốn hiểu biết về linh hồn này. Các ngài muốn tống khứ linh hồn ấy càng sớm càng tốt. Nhưng nếu cứ khiêm nhượng, linh hồn sẽ luôn luôn tìm được ích lợi bằng cách này hay cách khác. Đôi khi, chính Thiên Chúa cũng chiếu giãi một tia sáng vào những nơi kín nhiệm trong linh hồn vì sự khiêm nhượng và đức tin của họ. Cha giải tội cũng thỉnh thoảng nói ra một điều gì đó mà ngài không có chủ ý hoặc chính ngài cũng không ý thức. Ôi, chớ gì linh hồn hãy tin đó là những lời của chính Chúa Giêsu! Mặc dù chúng ta nên tin rằng mọi lời trong tòa cáo giải là lời của Chúa, nhưng điều tôi vừa đề cập ở trên là điều trực tiếp phát xuất từ Chúa. Linh hồn nhận ra vị linh mục không tự tin đủ nên mới thốt ra lời ngài không muốn nói. Đây là cách Chúa tưởng thưởng cho lòng tin. Chính tôi đã nhiều lần kinh nghiệm điều này. Có một vị linh mục rất uyên bác và đáng kính [có lẽ cha Wilkowski, linh mục giải tội cho các nữ tu tại Plock], đôi khi tôi tình cờ xưng tội với ngài trong tòa cáo giải, lúc nào ngài cũng nghiêm khắc và chống đối các vấn đề [tôi kể cho ngài]. Nhưng có một lần nọ, ngài nói với tôi: “Này chị, chị hãy nhớ rằng nếu Thiên Chúa đang đòi hỏi chị điều này, thì chị không nên chống lại với Người. Đôi khi, Thiên Chúa muốn được chúc tụng chỉ bằng cách này mà thôi. Chị hãy an lòng; điều gì Thiên Chúa đã khởi sự, Người sẽ hoàn tất. Nhưng tôi nói với chị điều này: hãy trung thành với Thiên Chúa và hãy khiêm nhượng. Một lần nữa: là hãy khiêm nhượng. Chị hãy nhớ cho kỹ những điều tôi nói với chị hôm nay.” Tôi cảm thấy hoan hỉ và tưởng rằng vị linh mục này có lẽ đã hiểu được tôi. Nhưng hóa ra sau đó tôi không bao giờ gặp ngài trong tòa cáo giải nữa.
133 + Một lần kia, một vị bề trên có tuổi [có lẽ Mẹ Jane 43] triệu tôi đến và trút xuống đầu tôi như thể những cơn lôi đình đến nỗi tôi không còn biết trời trăng gì nữa. Nhưng sau một lúc, tôi hiểu ra đó là về vấn đề mà tôi không kiểm soát được. Mẹ nói với tôi, “Chị kia, vứt ra khỏi đầu chị ngay, Chúa Giêsu mà lại tâm tình như thế với một kẻ bất toàn khốn nạn như chị đấy à! Chị hãy nhớ chỉ có các linh hồn thánh thiện mới được Chúa Giêsu kết thân như vậy mà thôi!”
Tôi công nhận Mẹ có lý vì thực sự tôi chỉ là một kẻ hư đốn, nhưng tôi vẫn tín thác vào lượng từ bi của Chúa. Khi gặp Chúa, tôi sấp mình và thân thưa, “Lạy Chúa Giêsu, hình như Chúa không kết giao thân mật với những phường xấu xa như con.” Hỡi ái nữ của Cha, hãy an lòng, chính qua sự khốn cùng như thế mà Cha muốn biểu hiện sức mạnh lòng thương xót của Cha. Tôi hiểu ra vị bề trên này chỉ muốn huấn nhục cho tôi một trận [nhớ đời] mà thôi.
134 (63) + Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã thử thách con quá nhiều trong cuộc đời ngắn ngủi của con! Con đã hiểu ra được nhiều, nhưng dù vậy, điều ấy vẫn làm cho con ngỡ ngàng. Ôi, phó thác toàn thân cho Thiên Chúa và để Người toàn quyền tự do hành động trong linh hồn ta thật là điều tốt lành biết bao!
135 Trong thời gian thử lần thứ ba, Chúa đã cho tôi hiểu rằng tôi nên hiến thân để Người có thể sử dụng tôi theo ý Người muốn. Tôi sẽ đến trước thánh nhan như một của lễ hiến tế. Lúc đầu, tôi hết sức kinh hoảng vì thấy mình quá khốn nạn và biết rõ trường hợp của mình. Một lần nữa tôi lại thưa Chúa: “Con là chính sự khốn nạn làm sao có thể trở nên của lễ đền bồi cho người khác?” Nhưng Chúa Giêsu đáp: Hôm nay, con không hiểu điều này. Ngày mai, trong giờ chầu của con, Cha sẽ cho con hiểu. Trái tim tôi run rẩy, linh hồn tôi cũng thế, vì những lời Chúa đi sâu vào hồn tôi. Lời của Thiên Chúa đang sống động.
Đến giờ đi chầu, trong lòng, tôi cảm thấy mình đã tiến vào thánh điện Thiên Chúa hằng sống, uy nghi Người cao cả vô biên. Chúa đã tỏ cho tôi biết ngay những bậc thần thánh trong sạch nhất cũng chẳng là gì trước thánh nhan Người. Mặc dù tôi không thấy gì bên ngoài, nhưng sự hiện diện của Thiên Chúa bao trùm lấy tôi. Ngay lúc đó, trí năng tôi được soi sáng một cách lạ thường. Một thị kiến đi qua con mắt linh hồn tôi giống như thị kiến của Chúa Giêsu trong vườn Cây Dầu. Lúc đầu là các đau khổ thể lý và mọi hoàn cảnh chung quanh làm gia tăng thêm; rồi đến tất cả những đau khổ tinh thần và những đau khổ không ai biết đến. Mọi sự đều hiện ra trong cuộc thị kiến: những nghi ngờ, hiểu lầm, mất thanh danh. Ở đây tôi chỉ tóm lược, nhưng lúc bấy giờ tôi được biết rõ ràng đến nỗi những gì tôi phải trải qua sau này đều không có gì khác biệt với những điều tôi được nhận thức lúc ấy. Tên tôi sẽ là: “hy sinh.” Khi thị kiến chấm dứt, vầng trán của tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chúa Giêsu cho biết rằng cho dù tôi không chấp nhận điều ấy, tôi vẫn được rỗi linh hồn; Chúa cũng không giảm bớt những ân sủng và vẫn tiếp tục mối tương giao mật thiết với tôi như trước, để dù tôi không sẵn lòng thực hiện hy sinh này đi nữa thì lòng quảng đại của Thiên Chúa cũng không vì thế mà giảm bớt.
136 Và Chúa cho tôi biết toàn bộ mầu nhiệm ấy tùy thuộc vào tôi, với các tài năng của tôi được sử dụng hoàn toàn trong sự tự do chấp nhận hy sinh. Toàn bộ sức mạnh và giá trị trước uy nhan Chúa đều hệ ở hành vi tự do và ý thức này. Cho dù trong những điều tôi đã hiến thân chấp nhận không một điều nào xảy ra đi nữa, thì trước mặt Chúa, tất cả đều giống như đã được hoàn tất (64) rồi vậy.
Lúc đó, tôi nhận ra mình đang đi vào sự kết hiệp với Đấng Uy Quyền vô cùng. Tôi cảm thấy Thiên Chúa đang chờ đợi lời đáp, chờ đợi sự đồng thuận của tôi. Lúc đó, linh hồn tôi được chìm ngập trong Chúa và tôi thưa: “Xin hãy dùng con như Chúa muốn, con xin phó mình cho thánh ý Chúa. Vì từ hôm nay, thánh ý Chúa sẽ là lương thực cho con, nhờ ơn Chúa giúp, con sẽ trung thành với những mệnh lệnh của Chúa. Xin Chúa hãy sử dụng con tùy ý Chúa. Ôi lạy Chúa, con nài xin Chúa hãy ở với con trong mọi giây phút cuộc đời.”
137 Sự hiện diện của Thiên Chúa bỗng thấu nhập tôi, sau khi tôi đã chấp nhận hy sinh với tất cả tâm hồn và ý chí. Linh hồn tôi được ngập lút trong Thiên Chúa và chan chứa hạnh phúc đến độ không thể nào viết ra được dù chỉ một phần nhỏ nhất. Tôi cảm nhận sự Uy Nghi của Người đang bao phủ tôi. Tôi được tan chảy nên một với Thiên Chúa một cách ngoại thường. Tôi biết Thiên Chúa rất hài lòng với tôi, và ngược lại, linh hồn tôi cũng được đắm đuối trong Người. Ý thức mình được hiệp nhất với Thiên Chúa, tôi cảm thấy được yêu thương đặc biệt, và đáp lại, tôi cũng yêu mến Người bằng tất cả linh hồn. Một mầu nhiệm lớn lao đã diễn ra trong giờ chầu ấy, một mầu nhiệm giữa Thiên Chúa và tôi. Tôi dường như được chết vì tình yêu [khi bắt gặp] trong ánh nhìn của Người. Tôi hàn huyên rất nhiều với Chúa, tuy không thốt nên lời. Và Chúa phán với tôi, Con là niềm hoan lạc của Trái Tim Cha; từ nay trở đi, mỗi hành vi của con, dù nhỏ bé nhất, cũng sẽ là một niềm hoan lạc cho mắt Cha, bất cứ con làm điều gì. Trong giây phút ấy, tôi cảm thấy được biến đổi hoàn toàn, thân xác trần gian của tôi vẫn còn như cũ, nhưng linh hồn của tôi đã ra khác; nơi đó, Thiên Chúa giờ đây đang sống với tất cả niềm hoan lạc của Người. Đây không phải là một cảm giác, nhưng là một thực tại có ý thức mà không gì có thể làm phôi pha đi được.
138 Một mầu nhiệm vĩ đại đã được thực hiện giữa Thiên Chúa và tôi. Ơn can đảm và sức mạnh vẫn lưu lại trong linh hồn tôi. Khi giờ chầu kết thúc, tôi ra về và bình tĩnh đương đầu với tất cả những gì trước kia làm tôi sợ hãi. Tôi vừa bước tới hành lang, một đau khổ xỉ nhục kinh khủng đã chờ ở đó. Tôi chấp nhận với lòng suy phục thánh ý cao cả và yêu mến nép vào Trái Tim Chúa Giêsu để Người biết tôi đã sẵn sàng, và vì đó nên tôi đã hiến thân. Đau khổ dường như từ lòng đất trồi lên. Đến Mẹ Margaret cũng ngạc nhiên.
Đối với người khác, nhiều điều trôi qua êm đềm, vì quả thật chẳng có gì đáng lưu tâm; nhưng trong trường hợp của tôi, không có gì trôi qua êm đềm; mỗi lời nói đều bị mổ xẻ, mỗi bước đi đều bị dòm ngó. Một chị nói với tôi, “Này chị, chị hãy sẵn sàng (65) để đón nhận một thánh giá nhỏ từ tay Mẹ Bề Trên. Em cảm thấy tội nghiệp cho chị.” Nhưng đối với tôi, tận thâm tâm tôi vui mừng vì điều đó và đã sẵn sàng từ lâu. Khi nhìn thấy lòng can đảm của tôi, chị ấy rất ngạc nhiên. Giờ đây, tôi hiểu ra một linh hồn tự sức mình chẳng thể làm được gì cả, nhưng với Chúa, nó có thể làm được mọi sự. Hãy nhìn những gì ơn Chúa có thể thực hiện. Con số các linh hồn luôn luôn tỉnh thức với các ơn Chúa rất ít ỏi, con số các linh hồn trung thành với các ơn soi động ấy lại còn ít ỏi hơn nữa.
139 Một linh hồn dù trung thành với Thiên Chúa cũng không thể xác minh được những soi động của mình; họ phải đặt chúng dưới sự kiểm soát của một linh mục khôn ngoan sáng suốt; và vẫn phải nghi ngờ cho đến khi nào hoàn toàn chắc chắn mới thôi. Linh hồn không nên dựa vào tư kiến mà tin vào các soi động này và tất cả những ơn cao cả khác nữa, bởi vì như thế, họ có thể liều mình chịu nhiều tổn thiệt. Mặc dù một linh hồn có thể phân biệt được tức khắc những soi động giả tạo với những soi động từ Thiên Chúa, tuy nhiên, họ vẫn phải cẩn trọng vì có nhiều điểm thiếu chắc chắn. Thiên Chúa thỏa lòng và vui mừng khi thấy một linh hồn chỉ vì Người mà cẩn trọng với chính Người; vì linh hồn yêu mến Thiên Chúa, nên họ cần phải thận trọng, cân nhắc, và tìm sự trợ giúp để đảm bảo rằng chính Thiên Chúa là Đấng hành động trong họ. Và một khi cha giải tội khôn ngoan đã xác định điều này, linh hồn sẽ được bình an và phó mình cho Chúa theo những đường lối của Người; tức là theo các chỉ dẫn của cha giải tội.
140 Tình yêu tinh tuyền có khả năng làm được nhiều điều vĩ đại và không bị quị ngã trước khó khăn hoặc chống đối. Giữa những gian truân trắc trở, tình yêu mãnh liệt thế nào, thì trong đời sống nhọc nhằn và ảm đạm hằng ngày nó cũng kiên trung như thế. Tình yêu biết chỉ có một điều cần thiết để làm thỏa lòng Thiên Chúa: đó là làm những việc nhỏ mọn nhất vì tình yêu – tình yêu, và luôn luôn là tình yêu. Tình yêu tinh tuyền không bao giờ sai lầm. Ánh sáng của nó phong phú lạ lùng. Tình yêu không làm điều gì để Thiên Chúa phiền lòng, rất khéo léo trong việc làm những điều vui lòng Thiên Chúa, và không ai bằng tình yêu ở điểm này. Tình yêu vui sướng khi được hủy mình và cháy lên như một lễ vật tinh tuyền. Tình yêu càng hiến thân, càng hạnh phúc. Hơn nữa, không ai có thể cảm nhận những nguy hiểm từ đằng xa cho bằng tình yêu; nó biết cách nhận diện và cũng biết cách đương đầu.
141 (66) + Các đau khổ của tôi sắp sửa chấm dứt. Chúa ban cho tôi sự trợ giúp như Người đã hứa. Tôi có thể nhận ra điều này qua hai vị linh mục: đó là cha Andrasz và cha Sopocko. Trong tuần tĩnh tâm trước khi vĩnh thệ,44 lần đầu tiên tôi được hoàn toàn bình an [nhờ cha Andrasz 45], và sau đó, tôi cũng được cha Sopocko hướng dẫn cùng một đường lối như vậy. Thế là lời Chúa hứa đã được ứng nghiệm.
142 Khi bình an trở lại và được dạy cho biết đi theo những nẻo đường của Chúa, thần trí tôi đã vui mừng trong Chúa và dường như tôi đang chạy chứ không phải đi nữa. Đôi cánh tôi dang rộng để bay, bay vút thẳng vào chính nguồn nóng mặt trời và không chịu đáp xuống cho đến khi được nghỉ yên trong Chúa, và linh hồn tôi mãi mãi được mất hút trong Người. Tôi đã phó mình hoàn toàn cho hoạt động của ân sủng. Thiên Chúa cúi sát xuống với linh hồn tôi. Tôi không thối lui cũng không chống cưỡng, nhưng mất hút trong Chúa là kho tàng duy nhất của tôi. Tôi được nên một với Người. Vực ngăn cách giữa chúng tôi, giữa Đấng Tạo Hóa và thụ tạo, dường như biến mất. Trong suốt mấy ngày, linh hồn tôi ở trong tình trạng xuất thần liên lỉ. Sự hiện diện của Thiên Chúa không rời tôi một phút giây. Linh hồn tôi ở trong sự hợp nhất yêu đương liên lỉ với Chúa. Nhưng điều này không mảy may làm gián đoạn việc chu toàn các phận vụ của tôi. Tôi cảm thấy được biến đổi trong tình yêu; tôi bị bốc cháy, nhưng không bị thiêu rụi. Tôi không ngừng mất hút trong Chúa; Chúa lôi kéo tôi đến với Người một cách mạnh mẽ và mãnh liệt đến độ nhiều khi tôi không ý thức mình còn trên trần gian. Tôi đã cản trở và sợ hãi ơn thánh Chúa trong một thời gian dài, và giờ đây chính Thiên Chúa, qua cha Andrasz, đã cất đi tất cả những khó khăn. Linh hồn tôi đã được điều hướng về Mặt Trời và tươi nở dưới những tia sáng của một mình Người; tôi không còn hiểu gì khác nữa... [câu văn bị cắt ngang ở đây, và khởi đầu một tư tưởng hoàn toàn mới ngay ở hàng kế tiếp].
143 + Tôi đã phung phí rất nhiều ơn Chúa vì lúc nào cũng sợ bị ảo tưởng. Thiên Chúa đã lôi cuốn tôi đến với Người mạnh mẽ và tôi không có sức cưỡng lại trong những lúc bỗng nhiên được ngập lút trong Người. Vào những lúc ấy, Chúa Giêsu đổ tràn cho tôi một niềm an bình lớn lao đến độ về sau, dù cố gắng ưu tư tôi cũng không sao làm được. Và lúc đó, tôi đã nghe những lời này trong tâm hồn, Để con được vững tâm rằng chính Cha là người yêu sách con tất cả những điều này, Cha sẽ cho con một niềm bình an sâu thẳm, (67) cho dù con muốn cảm nghiệm phiền não và sợ hãi, hôm nay con cũng không có sức mà làm như vậy, nhưng tình yêu sẽ ngập lút linh hồn con đến độ quên cả bản thân.