Nhật ký Lòng Chúa Thương Xót tập 1, đoạn (190-204)
190 Một lần kia, trong giờ chầu, Chúa yêu cầu tôi hãy hiến thân cho Người như một của lễ bằng cách chịu đựng đau khổ để đền bồi tội lỗi của thế giới nói chung, mà còn vì những xúc phạm cụ thể trong nhà này. Tôi liền thưa: “Vâng được; con xin sẵn sàng.” Bấy giờ Chúa Giêsu cho tôi nhìn thấy những gì tôi sắp sửa chịu, và trong một giây phút, tất cả sự đau khổ hiện lên trước mắt tôi. Lúc đầu, những ý hướng của tôi không được người ta chấp nhận; rồi sẽ có đủ thứ nghi nan, ngờ vực, xỉ nhục và chống đối. Tôi không sao kể hết ra được. (94) Mọi thứ này lù lù trước mắt tôi như một cơn giông đen ngòm, sấm chớp sẵn sàng giáng xuống bất cứ lúc nào, chỉ còn chờ sự đồng thuận của tôi. Bản tính tự nhiên của tôi run giùng khiếp hãi một lúc. Thế rồi, chuông báo bữa tối vang lên. Tôi rời nhà nguyện vẫn còn lẩy bẩy và thiếu dứt khoát. Nhưng hy sinh ấy vẫn luôn ở trước mắt tôi, vì tôi chưa quyết định đón nhận mà cũng chưa từ chối với Chúa.
Tôi muốn đặt mình hoàn toàn trong thánh ý Chúa. Nếu Chúa Giêsu đích thân trao hy sinh ấy cho tôi, tôi sẵn sàng đón nhận. Nhưng Chúa Giêsu cho tôi biết chính tôi phải đồng ý một cách tự do và chấp nhận một cách ý thức, còn không, hy sinh ấy sẽ trở nên vô nghĩa. Toàn bộ hiệu năng của hy sinh ấy được gồm chứa trong hành vi tự do của tôi trước mặt Chúa. Nhưng đồng thời, Chúa Giêsu cũng cho tôi hiểu sự quyết định hoàn toàn trong năng lực của tôi. Tôi có thể chấp nhận hay không chấp nhận hy sinh ấy. Bấy giờ, tôi liền thưa: “Lạy Chúa Giêsu, con chấp nhận mọi sự Chúa muốn gửi đến cho con; con tín thác vào lòng nhân lành của Chúa.” Lúc đó, tôi cảm thấy mình đã tôn vinh Thiên Chúa rất nhiều nhờ hành vi này. Nhưng tôi cũng trang bị cho mình lòng nhẫn nại. Ngay khi vừa rời nhà nguyện, tôi đã phải đối đầu với thực tế. Tôi không muốn kể lể chi tiết ra đây, nhưng tôi phải gồng hết sức để chịu đựng. Giả như chỉ thêm một giọt nữa mà thôi có lẽ tôi đã không sao chịu đựng nổi. 191 + Một buổi sáng, tôi được nghe những lời này trong linh hồn: Con hãy đến với Mẹ Tổng Quyền [Michael] và cho Mẹ biết rằng điều này làm mất lòng Cha trong nhà đó nhà đó. Tôi không thể đề cập đến điều ấy hoặc tu viện ấy, nhưng tôi đã cho Mẹ Tổng Quyền biết, mặc dù điều ấy đòi tôi trả giá rất nhiều.
192 Một lần kia, tôi gánh chịu thay một cơn cám dỗ kinh hồn mà một học sinh của chúng tôi tại nhà Warsaw đang phải chịu đựng. Đó là cơn cám dỗ muốn tự vẫn. Tôi đã chịu đau khổ suốt bảy ngày; và sau bảy ngày ấy, Chúa Giêsu đã ban cho thiếu nữ ấy ơn thánh cần thiết, và đau khổ của tôi cũng chấm dứt. Đó thật là một đau khổ kinh hoàng. Tôi thường gánh chịu những cực hình của học sinh chúng tôi. Chúa Giêsu và cả cha giải tội cũng ban phép cho tôi làm điều ấy.
193 (95) Trái tim tôi là một nơi thường trú cho Chúa Giêsu. Không ai ngoài Chúa Giêsu có thể đến đó. Chính nhờ Chúa Giêsu mà tôi tìm được sức mạnh để đương đầu với những khó khăn và chống đối. Tôi muốn được biến đổi trong Chúa Giêsu để có thể hiến thân hoàn toàn cho các linh hồn. Không có Chúa Giêsu, tôi sẽ không thể đến gần các linh hồn, bởi vì tôi quá biết bản thân mình là gì. Tôi hấp thụ Thiên Chúa vào mình để ban phát Người cho các linh hồn.
194 + Ngày 27 tháng 3. Tôi khát mong được chiến đấu, được chịu gian khổ và hủy mình cho công cuộc cứu rỗi các linh hồn. Và dù những cố gắng này có àm tôi giảm thọ cũng chẳng hề gì; đời sống tôi không còn thuộc về tôi nữa, nhưng thuộc về Cộng Đoàn. Tôi muốn trở nên hữu ích cho toàn thể Giáo Hội bằng việc trung thành với Cộng Đoàn của tôi.
195 Ôi Chúa Giêsu, hôm nay linh hồn con vì đau khổ mà ra như tăm tối, không có lấy một tia sáng. Giông tố đang gầm thét mà Chúa Giêsu vẫn ngủ say.
Ôi Tôn Sư của con, con sẽ không đánh thức Chúa; con sẽ không làm gián đoạn giấc ngủ an lành của Chúa đâu. Con tin Chúa ban sức mạnh cho con mà con không biết.
Ôi Bánh Hằng Sống! con thờ lạy Chúa giữa cơn khô hạn tàn khốc của linh hồn con trong suốt những giờ lâu dài. Ôi Chúa Giêsu, Tình Yêu thuần khiết! Con không cần những an ủi; con được bổ dưỡng nhờ thánh ý Chúa. Ôi Đấng Toàn Năng! Thánh ý Chúa là cùng đích sự hiện hữu của con. Dường như cả thế giới này đều phục vụ và tùy thuộc vào con. Lạy Chúa, Chúa hiểu linh hồn con và tất cả những khát vọng của con.
Lậy Chúa Giêsu, khi không thể hát cho Chúa nghe khúc ca yêu đương, con sẽ nhìn ngắm các vị luyến thần ca hát, những đấng được Chúa đặc biệt sủng ái.
Con ước ao cùng được đắm đuối trong Chúa như các ngài. Không gì ngăn trở được tình yêu như thế, bởi vì không sức mạnh nào khuất phục được nó. Tình yêu như ánh chớp chiếu soi bóng tối, (96) nhưng không ở trong bóng tối. Ôi Tôn Sư của con, xin uốn nắn linh hồn con theo thánh ý Chúa và những chương trình đời đời của Chúa!
196 Một chị kia dường như coi việc dùng mọi cách để thử thách nhân đức của tôi là nhiệm vụ của chị ấy. Một ngày kia, chị ấy chặn tôi tại hành lang và gây sự, bảo rằng chị không có cớ gì để quở trách, nhưng truyền cho tôi phải đứng nửa tiếng, đối diện với nhà nguyện nhỏ, 63 chờ Mẹ Bề Trên sẽ đi qua sau giờ giải trí, 64 rồi trình với Mẹ một số lỗi mà chị bắt tôi phải nói. Mặc dù không thấy chút gì những điều này nơi linh hồn, nhưng tôi vẫn vâng lời đứng chờ Mẹ Bề Trên đúng nửa tiếng đồng hồ. Mỗi chị em đi ngang qua đều nhìn tôi mỉm cười.
Khi tôi cáo lỗi với Mẹ Bề Trên [Raphael], Mẹ bảo tôi vào tòa xưng tội. Khi tôi cáo mình, vị linh mục lập tức thấy có điều gì không phát xuất từ linh hồn tôi và tôi cũng chẳng biết gì về những điều ấy. Ngài rất đỗi ngạc nhiên vì chị kia đã lộng quyền ban ra những mệnh lệnh như thế.
197 Ôi Giáo Hội của Chúa, Từ Mẫu tuyệt vời, chỉ mình Mẹ mới có thể nuôi dưỡng và làm cho một linh hồn lớn lên. Ôi, vĩ đại thay khối tình yêu và lòng trọng kính của tôi dành cho Giáo Hội, người mẹ tốt nhất trong mọi người mẹ!
198 Vào một dịp kia, Chúa phán với tôi, Ái nữ của Cha ơi, lòng tin và tình yêu của con đã kiềm chế phép công thẳng của Cha, Cha không thể giáng phạt bởi vì con ngăn cản Cha. Ôi, lớn lao thay thế lực của một linh hồn đầy lòng tin tưởng!
199 Khi nghĩ đến hồng ân vĩnh thệ và Đấng muốn kết ước cùng tôi, tôi đã chìm đắm suốt nhiều giờ trong tư tưởng về Người. Làm sao có thể như thế: Chúa là Thiên Chúa, còn con – chỉ là thụ tạo của Chúa. Chúa, Vua Bất Tử; còn con, một kẻ hành khất đớn hèn! Nhưng giờ đây tất cả đều đã rõ ràng đối với con; (97) lạy Chúa, lạy Chúa Giêsu, ân sủng và tình yêu Chúa sẽ lấp đầy vực thẳm ngăn cách giữa Chúa và con.
200 Lạy Chúa Giêsu, đau đớn cho linh hồn biết bao khi lúc nào cũng cố gắng sống thành thực hết mình mà lại bị vu cáo là giả hình và bị đối xử trong ngờ vực. Lạy Chúa Giêsu, Chúa cũng đã chịu cảnh như vậy để làm thỏa lòng Chúa Cha.
201 Con muốn ẩn mình đi để không còn thụ tạo nào có thể biết được trái tim con nữa. Lạy Chúa Giêsu, một mình Chúa biết và sở hữu trái tim của con, tất cả toàn vẹn. Không ai biết được bí mật giữa chúng ta. Chúng ta hiểu nhau, chỉ cần một ánh mắt. Từ giây phút chúng ta quen thân, con vẫn luôn được hạnh phúc. Cái cao sang của Chúa là sự sung mãn của con. Lạy Chúa Giêsu, khi được ở nơi rốt bét, dưới hết các em thỉnh sinh, kể cả em trẻ nhất, con cảm thấy đó là chỗ xứng hợp với con. Trước kia, con không biết Chúa đã đặt quá nhiều hạnh phúc ở những góc xó chật hẹp u ám này. Giờ đây, con hiểu ra ngay trong ngục tù vẫn có thể vươn lên một con tim tinh tấn dạt dào tình yêu cho Chúa. Ôi lạy Chúa! Những vật bên ngoài không có nghĩa gì đối với một tình yêu tinh tuyền; nó khước từ tất cả. Không cổng ngục tù nào, không cửa thiên đàng nào đủ kiên cố để ngăn cản được nó. Tình yêu đến được với Thiên Chúa và không gì có thể dập tắt. Tình yêu không biết đến vật cản; tự do như một nữ hoàng có quyền chu du mọi nơi. Cái chết cũng phải phục đầu trước tình yêu....
202 Em gái [Wanda 65] tôi hôm nay đến thăm. Khi em cho tôi biết về những kế hoạch của em, tôi giật mình thất kinh. Làm sao lại có thể có một chuyện như thế? Một linh hồn nhỏ bé xinh xắn đến thế trước mặt Thiên Chúa, vậy mà bóng đen hãi hùng đã choàng lấy em và em không biết làm gì để tự cứu mình. Em có một cái nhìn tăm tối về tất cả mọi sự. Chúa nhân lành đã ủy thác em cho tôi chăm sóc, và trong hai tuần lễ, tôi đã có thể làm việc với em. Chỉ mình Chúa biết linh hồn này đòi tôi phải trả bao nhiêu hy sinh. Không linh hồn nào đã được tôi dành nhiều hy sinh, đau khổ và kinh nguyện như tôi đã dành cho linh hồn em trước tòa Thiên Chúa. (98) Tôi cảm thấy phải nài ép Thiên Chúa ban ơn cho em.
Khi suy tư về tất cả điều này, tôi thấy thực sự đó là một phép lạ. Giờ đây, tôi có thể thấy lời cầu nguyện chuyển cầu mạnh mẽ chừng nào trước uy nhan Thiên Chúa.
203 Hiện giờ, trong mùa Chay này, tôi thường cảm nghiệm cuộc Khổ Nạn Chúa Giêsu trong thân xác tôi. Tôi kinh nghiệm sâu xa trong tâm hồn tất cả những gì Chúa Giêsu đã gánh chịu, mặc dù không có dấu bên ngoài tỏ ra những đau khổ ấy. Chỉ mình cha giải tội của tôi biết được mà thôi.
204 Một lần trao đổi ngắn ngủi với Mẹ Bề Trên [Margaret]. Khi tôi xin phép làm một vài việc liên quan đến sự thăng tiến trong đời sống thiêng liêng, Vị bề trên thánh đức này đã trả lời mọi sự rất sáng tỏ. Mẹ nói với tôi, “Này chị, nếu chị tiếp tục cộng tác với ơn Chúa như thế này, chị chỉ còn một bước nữa là đạt đến chỗ kết hợp mật thiết với Người. Chị hiểu ý tôi muốn nói ở đây. Điều này có nghĩa là đặc điểm riêng của chị chính là sự trung thành với ơn Chúa. Thiên Chúa không dẫn dắt mọi linh hồn đi trên cùng một lối.”