Nhật ký Lòng Chúa Thương Xót tập 1 (325-339)

325 Năm 1934. Ngày lễ Mẹ Thiên Chúa Lên Trời, tôi không tham dự thánh lễ được. Bà bác sĩ 80 không cho phép [đi lễ]; nên tôi sốt sắng cầu nguyện tại phòng riêng. Một lúc sau, tôi được nhìn thấy Mẹ Thiên Chúa, xinh đẹp vô ngần.

Mẹ nói với tôi, Con gái của Mẹ, điều Mẹ yêu cầu là con hãy cầu nguyện, cầu nguyện, cầu nguyện cho thế giới, nhất là cho quê hương con. Trong chín ngày, con hãy hiệp lễ để đền tạ và kết hợp bản thân con mật thiết với hiến tế thánh lễ. Trong chín ngày ấy, con sẽ đứng trước Thiên Chúa như một của lễ hiến dâng, mọi nơi, mọi lúc, dù ngày hay đêm, bất kỳ khi nào tỉnh giấc, con hãy cầu nguyện trong thần trí. Trong thần trí, người ta lúc nào cũng có thể lưu lại trong cầu nguyện.

326 Một lần kia, Chúa Giêsu nói với tôi, Ánh nhìn của Cha trong bức hình giống như ánh nhìn của Cha từ thập giá.

327 Một lần kia, cha giải tội [cha Sopocko] hỏi tôi nên đặt hàng chữ vào chỗ nào, vì bức hình hông còn chỗ cho mọi thứ. Tôi thưa lại, “Con sẽ cầu nguyện và sẽ trả lời cho cha vào tuần tới.” Khi rời tòa giải tội và đi ngang trước Thánh Thể, tôi đã được ơn hiểu biết về hàng chữ trong bức hình. Chúa Giêsu nhắc cho tôi nhớ lại những gì Người đã nói với tôi ngay lần đầu tiên; tức là ba chữ “Jezu, Ufam Tobie” (Lạy Chúa Giêsu, con tín thác nơi Chúa) phải được ghi nổi bật. Tôi hiểu Chúa Giêsu muốn toàn bộ hàng chữ phải ở chỗ đó, nhưng Người không ban mệnh lệnh trực tiếp nào về hiệu quả như Người đã làm đối với những chữ này.

Cha sẽ ban cho người ta một chiếc bình để dùng mà đến với những ân sủng từ nguồn mạch lòng thương xót. Chiếc bình ấy là bức hình với hàng chữ: “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác nơi Chúa.”

328 Ôi Tình Yêu rất mực tinh tuyền, xin hãy cai trị tâm hồn con với tất cả sung mãn của Chúa, và giúp con hết lòng trung thành thực thi thánh ý Chúa!

329 (139) Kỳ tĩnh tâm ba ngày gần kết thúc, tôi thấy mình đang bước trên một con đường gập ghềnh. Tôi chao đảo vấp ngã nhiều lần, nhưng nhìn thấy sau lưng có một bóng người vẫn đỡ nâng tôi. Tôi không thích như vậy nên yêu cầu người ấy hãy để mặc tôi, vì tôi muốn bước đi một mình. Nhưng bóng người mà tôi không thể nhận ra ấy vẫn không rời bỏ tôi một giây phút. Tôi không nhẫn nại được, quay lại và xô người ấy ra. Lúc ấy, tôi mới nhận ra đó chính là Mẹ Bề Trên [Irene], nhưng cũng ngay lúc ấy, tôi cũng nhận ra đó không phải là Mẹ Bề Trên, mà là Chúa Giêsu. Chúa chăm chú nhìn tôi và cho tôi hiểu Người rất đau đớn khi tôi không vâng theo ý bề trên, dù trong những điều nhỏ mọn nhất, [Chúa phán] Vì đó là ý của chính Cha. Tôi xin Chúa tha thứ và tận đáy lòng nghiêm chỉnh đón nhận lời sửa dạy.

330 + Một lần kia, cha giải tội bảo tôi hãy cầu nguyện theo ý chỉ của ngài, và tôi khởi sự làm một tuần cửu nhật kính Mẹ Thiên Chúa. Việc làm chủ yếu trong tuần cửu nhật là đọc kinh “Chào kính Nữ Vương” chín lần. Đến cuối tuần cửu nhật, tôi được nhìn thấy Mẹ Thiên Chúa bồng Chúa Giêsu Hài Đồng trên tay, tôi cũng thấy cha giải tội đang quì dưới chân Mẹ và tâm sự với Mẹ. Tôi không hiểu ngài thân thưa những gì với Đức Mẹ vì tôi cũng đang bận hàn huyên với Chúa Giêsu Hài Đồng. Chúa trườn xuống khỏi tay Đức Mẹ và đến kề bên tôi.

Tôi không thể nào không say sưa chiêm ngắm vẻ dễ thương của Người. Tôi không nghe được tất cả những lời Mẹ Thiên Chúa nói với cha giải tội, trừ một đôi lời: Mẹ không những là Nữ Vương Thiên Đàng, mà còn là Mẹ Thương Xót và là Hiền Mẫu của con. Bấy giờ, Đức Mẹ dùng tay hải nắm vạt áo choàng và phủ lên vị linh mục. Ngay lúc đó, thị kiến chấm dứt.

331 Ôi, hồng ân có được một cha linh hướng thật trọng đại dường nào! Người ta tiến bộ nhanh chóng hơn trên đường nhân đức, nhìn thấy rõ ràng và chu toàn thánh ý Chúa một cách trung thành hơn, đi trên con đường chắc chắn và không gặp những nguy hiểm. Cha linh hướng biết cách giúp xa tránh những tảng đá có thể làm cho linh hồn tan nát. Thiên Chúa ban ơn này cho tôi khá muộn màng, nhưng tôi hết sức vui mừng vì thấy Chúa đã chiều ý của Người theo ý muốn cha linh hướng của tôi. Tôi chỉ xin đề cập một trong cả ngàn trường hợp đã xảy ra với tôi. Như Thường lệ, một tối kia, tôi xin Chúa Giêsu dạy cho tôi những chủ điểm cho giờ nguyện gẫm hôm sau. Tôi đã nhận được câu trả lời: Con hãy nguyện gẫm về tiên tri Giona và sứ mạng của ông. Tôi cảm tạ Chúa, tuy nhiên, trong lòng cảm thấy đề tài này quá khác lạ với những lần (140) khác. Dù sao, với tất cả tâm hồn, tôi vẫn cố gắng nguyện gẫm theo đề tài ấy và nhận ra bản thân mình nơi con người vị tiên tri, theo nghĩa là tôi cũng thường xuyên thoái thác, viện cớ có những người khác thực thi thánh ý Chúa còn tốt hơn [tôi] mà không hiểu rằng Thiên Chúa có thể làm được mọi sự và quyền toàn năng của Người sẽ được sáng tỏ hơn nếu như dụng cụ càng khốn cùng. Thiên Chúa đã tỏ cho tôi được rõ điều này theo cách sau đây. Chiều hôm ấy là buổi xưng tội của cộng đoàn. Khi tôi trình bày về nỗi lo sợ ám ảnh tôi về sứ mạng mà Thiên Chúa sử dụng tôi là một dụng cụ vụng về, cha linh hướng trả lời rằng, dù muốn hay không, chúng ta vẫn phải thực thi thánh ý Thiên Chúa, và ngài nhắc cho tôi tấm gương của tiên tri Giona. Sau khi xưng tội, tôi thắc mắc không biết cha giải tội làm thế nào biết được trước đó Thiên Chúa đã dạy tôi nguyện gẫm về tiên tri Giona; chắc chắn là tôi chưa nói cho ngài. Khi đó, tôi đã nghe những lời này: Khi vị linh mục thay Cha hoạt động, ngài không tự mình hành động, nhưng Cha hoạt động qua ngài. Những ước muốn của ngài là của Cha. Tôi đã nhìn thấy Chúa Giêsu bảo vệ những vị đại diện của Người, và chính Người đi vào hành động của các ngài như thế nào.

332 + Thứ Năm. Khi bắt đầu làm giờ thánh, tôi muốn đắm mình vào giờ hấp hối của Chúa Giêsu trong vườn Cây Dầu. Lúc đó tôi được nghe một tiếng nói trong linh hồn: Con hãy nguyện gẫm về mầu nhiệm Nhập Thể. Và bỗng nhiên, Chúa Giêsu Hài Đồng hiện ra trước mặt tôi với vẻ phương phi rạng ngời. Người cho tôi biết Thiên Chúa hài lòng với sự đơn sơ trong một linh hồn. Mặc dù sự cao cả của Cha vượt mọi trí hiểu, nhưng Cha chỉ kết thân với những người bé nhỏ mà thôi. Cha đòi buộc con phải có tinh thần thơ ấu.

333 Giờ đây, tôi thấy rõ ràng Thiên Chúa hành động qua cha giải tội của tôi và đã trung thành giữ những lời hứa của Người. Hai tuần lễ sau, cha giải tội dạy tôi hãy suy gẫm về tinh thần thơ ấu thiêng liêng. Điều này lúc đầu hơi khó, nhưng cha giải tội không lưu ý đến những khó khăn của tôi, cứ bảo tôi tiếp tục suy gẫm về tinh thần thơ ấu thiêng liêng. [Ngài nói] “Trong thực hành, tinh thần thơ ấu thiêng liêng phải tỏ hiện như thế này: một con trẻ không lo lắng về quá khứ hay tương lai, nhưng tận dụng giây phút hiện tại. Này chị, tôi muốn nhấn mạnh với chị về yếu tố nên giống con trẻ trên phương diện thiêng liêng, và muốn làm nổi bật yếu tố ấy.” Tôi thấy Thiên Chúa đã cúi mình chiều theo những ước muốn của cha giải tội; lần này, Người không tỏ mình cho tôi như vị Tôn Sư với sức mạnh sung mãn và hình thể một người lớn, nhưng như một Hài Nhi bé nhỏ. Thiên Chúa, Đấng siêu vượt mọi trí hiểu lại hạ mình đến với tôi trong hình hài một con trẻ bé mọn.

334 Mắt linh hồn con không ngừng lại ở đó. Cho dù Chúa mặc hình hài một con trẻ bé mọn, nhưng con vẫn nhìn nơi Chúa là Thiên Chúa hằng hữu, vô cùng, Chúa các chúa, Đấng được các thiên thần tinh tấn hằng tôn thờ (141) suốt ngày đêm, và được tâm hồn các luyến thần cháy lửa yêu mến tinh tuyền. Lạy Chúa Giêsu Kitô, con muốn vượt qua các ngài trong lòng mến yêu Chúa! Hỡi các thiên thần tinh tuyền, tôi xin lỗi vì đã táo bạo sánh mình với các ngài. Con là khe vực khốn cùng, là hố sâu đớn hèn; còn Chúa, ôi lạy Chúa, Chúa là vực thẳm thương xót vô ngần, xin nuốt trửng con đi tựa như sức nóng thái dương nuốt gọn một giọt sương mai! Một cái nhìn yêu thương của Chúa cũng đủ lấp đầy bất kỳ vực sâu nào. Con cảm thấy ngất ngây hạnh phúc vì sự cao cả của Chúa. Nhìn thấy sự cao trọng của Chúa đã quá đủ cho con được hạnh phúc cho đến đời đời!

335 Một lần kia, nhìn thấy Chúa Giêsu dưới hình hài một trẻ thơ bé nhỏ, tôi thưa Người, “Lạy Chúa Giêsu, sao Chúa lại mặc hình hài một con trẻ khi tâm tình với con? Dù vậy, con vẫn nhìn nhận Chúa là một Thiên Chúa vô cùng, Thiên Chúa và Tạo Hóa của con. Chúa Giêsu đáp lại rằng Người sẽ tâm tình với tôi dưới hình hài một con trẻ cho đến khi nào tôi học được đức đơn sơ và khiêm tốn.

336 + 1934. Trong giờ thánh lễ, khi Chúa Giêsu được tôn kính trong Thánh Thể, trước giờ hiệp lễ, tôi nhìn thấy hai luồng sáng chiếu ra từ Bánh Thánh, giống như được vẽ trong bức hình, một luồng màu đỏ, một luồng màu lam nhạt. Và rồi hai luồng sáng ấy được phản chiếu trên mỗi chị em và các người nội trú, nhưng không phải tất cả đều như nhau. Nơi một số người, các luồng sáng ấy hầu như không nhìn thấy được. Hôm đó là ngày cuối trong cuộc tĩnh tâm dành cho các trẻ.

337 Ngày 22 tháng 11 năm 1934. + Vào một dịp kia, cha linh hướng [cha Sopocko] truyền cho tôi phải cẩn thận nhìn lại mình và hồi tâm xem có quyến luyến một đối tượng hay một thụ tạo nào không, hoặc với chính bản thân tôi, hoặc mê mải ngồi lê đôi mách vô ích. Ngài nói, “Trong tất cả những điều đó, chị hãy bước vào con đường của Chúa Giêsu, Đấng muốn được toàn quyền tự do hướng dẫn linh hồn chị. Thiên Chúa rất ghen tương về con tim của chúng ta, và Người muốn chúng ta yêu mến một mình Người mà thôi.”

338 Khi bắt đầu xét mình, tôi không thấy mình quyến luyến một vật nào, nhưng trong tất cả những gì liên hệ đến tôi, cũng như trong vấn đề này, tôi còn sợ hãi và ngờ vực với chính mình. Mệt mỏi vì xét mình tỉ mỉ, tôi đến với Chúa Giêsu Thánh Thể, lấy hết tâm hồn thân thưa với Người, “Lạy Chúa Giêsu, Đấng Lang Quân của con, Kho Tàng của trái tim (142) con, Chúa biết con chỉ quen biết một mình Chúa và không còn mối tơ tình nào khác ngoài Chúa; nhưng lạy Chúa Giêsu, nếu mai sau con có quyến luyến với một thứ gì không phải là Chúa, con khẩn nài Chúa, van lơn Chúa hãy dùng quyền năng thương xót Chúa mà cho con được chết ngay đi, vì con muốn được chết cả ngàn lần còn hơn bất trung với Chúa trong điều hết sức nhỏ mọn, dù chỉ một lần mà thôi.”

339 Lúc đó, Chúa Giêsu bỗng nhiên đứng cạnh tôi, không biết từ đâu mà đến, rạng ngời xinh đẹp không sao tin được. Trong trang phục trắng ngần, Chúa dang tay ra và nói với tôi, Ái nữ của Cha ơi, trái tim con là nơi nghỉ ngơi của Cha, là niềm vui của Cha. Cha tìm được nơi đó tất cả những gì mà Cha đã bị quá nhiều linh hồn chối từ. Con hãy nói điều này với vị đại diện của Cha. Và một lúc sau, tôi không còn thấy gì nữa, nhưng cả một đại dương an ủi ập vào hồn tôi.