Nhật ký Lòng Chúa Thương Xót tập 1 đoạn (340-354)
340 Lạy Chúa Giêsu, giờ đây con không biết có gì có thể làm ngưng được lòng mến con dành cho Chúa, cho dù đau khổ, chống đối, lửa thiêu hay gươm chém, và cả cái chết nữa. Con cảm thấy mình mạnh mẽ hơn tất cả những thứ này. Không gì có thể sánh được với tình yêu. Con thấy dưới mắt Chúa, những điều nhỏ mọn nhất nhưng được thực hiện do một linh hồn thành tâm yêu Chúa cũng mang một giá trị vĩ đại.
341 Ngày 5 tháng 11 năm 1934. Buổi sáng, bổn phận hôm đó của tôi là mở cổng cho những người trong nhà đi giao đồ nướng, tôi ghé vào nhà nguyện nhỏ để viếng Chúa Giêsu một chút và lặp lại những ý chỉ trong ngày. Hôm nay, lạy Chúa Giêsu, con xin dâng Chúa những đau khổ, những việc hãm mình và kinh nguyện của con theo ý chỉ của Đức Thánh Cha để ngài chuẩn thuận ngày lễ kính Lòng Thương Xót Chúa. Nhưng lạy Chúa Giêsu, con xin thưa với Chúa một điều: con rất ngạc nhiên vì sao Chúa lại yêu cầu con nói về ngày lễ kính Lòng Thương Xót Chúa, người ta cho con biết hiện đã có một ngày lễ như thế rồi 81 mà sao con lại phải nói thêm về điều ấy nữa? Và Chúa Giêsu trả lời cho tôi, Có ai biết gì về ngày lễ này đâu? Chẳng một ai biết cả! Ngay cả những người lẽ ra phải rao giảng và dạy dỗ người khác về lòng thương xót của Cha thì chính họ cũng chẳng biết gì. Vì thế, Cha muốn bức hình phải được làm phép trọng thể vào Chúa Nhật sau lễ Phục Sinh và tôn kính công khai, ngõ hầu mọi linh hồn đều có thể hiểu biết về điều ấy.
Con hãy làm một tuần cửu nhật theo ý Đức Thánh Cha. Việc làm gồm ba mươi ba lời than thở; tức là cầu xin bằng nhiều lần đọc lời kinh ngắn mà Cha đã dạy con để kính lòng thương xót Cha.
342 (143) Đau khổ là kho tàng quí báu nhất trên đời này; nó thanh tẩy linh hồn. Trong đau khổ, chúng ta biết được ai mới là bạn thật của mình.
343 Tình yêu thật được đo lường bằng cây thước đau khổ. Lạy Chúa Giêsu, con cảm tạ Chúa vì những thánh giá nhỏ bé hằng ngày, vì sự chống đối các khát vọng của con, vì những gian khổ trong đời sống chung, vì những cắt nghĩa sai lầm về ý hướng của con, vì những xỉ nhục do bàn tay người khác, vì cung cách khắc khe mà con bị đối xử, vì bị ngờ vực oan uổng, vì sức khỏe yếu đuối và suy sụp, vì việc bỏ mình, vì sự chết cho bản thân, vì thiếu hiểu biết trong mọi sự, vì tất cả những chương trình của con đều bị đảo lộn. Lạy Chúa Giêsu, con cảm tạ Chúa vì những đau khổ nội tâm, vì tâm hồn phải khô khan, vì những đe dọa, những sợ hãi, và bấp bênh, vì tăm tối và đêm dài nội tâm dày đặc, vì những cám dỗ thử thách đủ loại, vì những cực hình không ao tả xiết, nhất là những đau khổ không ai hiểu cho, vì giờ chết với tất cả những quằn quại và đắng cay của nó.
Lạy Chúa Giêsu, con xin cảm tạ vì Chúa đã uống chén đắng trước khi trao lại cho con, nhờ đó, vị đắng đã dịu đi rất nhiều. Con nhấp môi uống chén thánh ý Chúa. Ước gì mọi sự đều được thực hiện theo niềm vui tốt lành của Chúa; ước chi sự khôn ngoan Chúa đã tiền định từ muôn đời trước được nên trọn nơi con.
Con muốn uống cạn chén này đến giọt cuối cùng mà không thắc mắc lý do. Niềm hoan lạc của con chìm trong đắng đót, niềm tín thác của con ở trong sự tuyệt vọng. Lạy Chúa, trong Chúa, mọi sự đều tốt lành, mọi sự đều là hồng ân từ Trái Tim hiền phụ của Chúa. Con không thích an ủi hơn cay đắng hoặc cay đắng hơn an ủi, nhưng lạy Chúa Giêsu, con xin cảm tạ Chúa vì tất cả! Niềm vui sướng của con là được chăm chú nhìn lên Chúa, Thiên Chúa vô cùng của con! Linh hồn con sống trong những nơi cư ngụ mầu nhiệm này, và đó là mái ấm của con. Con quá biết rằng đó cũng là nơi cư ngụ của Đấng Tình Quân của con nữa. Con cảm thấy không một giọt máu nào trong con mà không cháy lên tình yêu cho Chúa.
Ôi Đấng Toàn Mỹ tự hữu, hễ ai đã từng biết Chúa một lần thì không thể yêu mến vật gì khác nữa. Con có thể cảm nhận vực thẳm vô đáy của hồn con, và không ai làm đầy nó được ngoài một mình Chúa. Con cảm thấy mình được ngập lút trong Chúa như một hạt cát giữa đại dương bất tận.
(144) Ngày 20 tháng 12 năm 1934
344 Buổi tối, khi trở về phòng riêng, tôi được nhìn thấy Chúa Giêsu trong mặt nhật hiện ra dưới bầu trời quang. Tôi thấy dưới chân Chúa là cha giải tội của tôi, phía sau ngài là đông đảo các bậc giáo phẩm cao cấp với những lễ phục mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy – ngoại trừ trong những lần thị kiến – đằng sau các vị này là những tu sĩ thuộc các dòng tu; tôi còn được thấy những rừng người đông đúc, vượt lút tầm mắt. Tôi cũng nhìn thấy hai luồng sáng giãi ra từ Bánh Thánh – như trong bức hình, được hợp lại nhưng không pha lẫn vào nhau – chiếu qua bàn tay cha giải tội của tôi, và rồi qua tay các vị trong hàng giáo sĩ, rồi từ đó đến với các tín hữu, sau cùng quay trở về với Bánh Thánh... Vừa lúc ấy, tôi nhận ra mình trong gian phòng mới bước vào.
345 Ngày 22 tháng 12 năm 1934. Trong tuần, lúc đi xưng tội, tôi tình cờ đến nơi vào lúc cha giải tội của tôi đang dâng lễ ở đó. Trong phần thứ ba của thánh lễ, tôi được nhìn thấy Chúa Giêsu Hài Đồng rất bé bỏng và khác với bình thường, Người mặc một chiếc áo ngắn màu tím. Thường thì Người mặc áo trắng.
346 Ngày 24 tháng 12 năm 1934, canh thức Giáng Sinh. Trong thánh lễ sáng nay, tôi cảm nghiệm được sự gần gũi của Thiên Chúa. Mặc dù hầu như không hiểu nổi, nhưng tâm trí tôi được chìm đắm trong Thiên Chúa. Bỗng nhiên, tôi được nghe những lời này: Con là nơi ở vui thú của Cha; Thần Khí Cha lưu ngụ nơi con. Sau những lời ấy, tôi cảm thấy Chúa đang âu yếm nhìn sâu thẳm vào tâm hồn tôi; và thấu suốt nỗi khốn cùng của tôi, tôi sấp mình trong lòng và chiêm ngắm lượng thương xót hải hà của Thiên Chúa vì Người đã dủ thương đến với nỗi khốn cùng như vậy.
Trong giờ hiệp lễ, linh hồn tôi ngập tràn niềm vui. Tôi cảm thấy được hợp nhất mật thiết với Thiên Chúa. Quyền toàn năng của Người bao phủ toàn thể hữu thể tôi. Suốt ngày, tôi cảm thấy sự gần gũi của Thiên Chúa một cách đặc biệt; và mặc dù các việc phận sự cả ngày không cho tôi viếng nhà nguyện được dù chỉ một lát, nhưng không phút giây nào mà tôi không kết hợp với Chúa. Tôi cảm nghiệm Chúa (145) trong tôi một cách rõ rệt hơn bao giờ hết. Tôi không ngừng chào kính và mặc lấy tâm tình của Mẹ Thiên Chúa, tôi khẩn nài Mẹ dạy cho tôi thực tâm yêu mến Chúa. Và lúc đó, tôi nghe được những lời này: Mẹ sẽ chia sẻ cho con bí quyết hạnh phúc của Mẹ trong thánh lễ đêm nay.
Chúng tôi dùng bữa tối trước sáu giờ chiều. Mặc dù bên ngoài vui vẻ ồn ào do việc bẻ bánh và trao đổi những lời cầu chúc tốt đẹp cho nhau, tôi vẫn không đánh mất ý thức về sự hiện diện của Chúa một phút giây nào. Sau bữa tối, chúng tôi vội vàng đi chu toàn công việc của mình, vào lúc chín giờ, tôi mới có thể lên nhà nguyện để chầu Chúa. Tôi được phép ở lại đó cho đến giờ lễ nửa đêm. Tôi rất vui mừng vì được thong dong suốt từ chín giờ cho đến tận nửa đêm. Từ chín đến mười giờ, tôi dâng giờ chầu để cầu nguyện cho cha mẹ và tất cả gia đình. Từ mười đến mười một giờ, tôi dâng giờ chầu theo ý chỉ cha linh hướng, trước là để cảm tạ Chúa vì đã ban cho tôi sự trợ giúp hữu hình này trên trần gian, đúng như lời Người đã hứa, và tôi cũng xin Chúa ban cho cha ánh sáng cần thiết để hiểu biết và hướng dẫn linh hồn tôi cho đẹp lòng Chúa. Từ mười một đến mười hai giờ, tôi cầu nguyện cho Giáo Hội và hàng giáo sĩ, cho các tội nhân, cho các nơi truyền giáo, và cho các nhà dòng của chúng tôi. Tôi nhường các ân xá cho các inh hồn luyện tội.
0 giờ, ngày 25 tháng 12 năm 1934
347 Thánh lễ nửa đêm. Khi thánh lễ bắt đầu, tôi cảm thấy một sự trầm lặng sốt sắng và niềm vui tràn ngập linh hồn. Đến giờ dâng của lễ, tôi nhìn thấy Chúa Giêsu trên bàn thờ, xinh đẹp vô ngần. Lúc đó, Chúa Hài Nhi cứ nhìn xuống mọi người, dang đôi tay nhỏ xíu của Người ra. Đến giờ truyền phép, Chúa Hài Đồng không nhìn xuống nhà nguyện, nhưng hướng mắt lên trời. Sau giờ tôn vinh Thánh Thể, Chúa lại nhìn xuống chúng tôi nhưng chỉ một lúc ngắn, bởi vì Người bị linh mục bẻ ra và nuốt đi như thường lệ. Chiếc áo ngắn của Chúa giờ đây màu trắng. Ngày hôm sau, tôi nhìn thấy cũng y như vậy, và cả ngày thứ ba cũng thế.
Thật tôi khó mà diễn tả hết được niềm hân hoan của linh hồn tôi. (146) Thị kiến ấy được lặp lại trong ba thánh lễ như nhau. Năm 1934
348 Thứ Năm sau lễ Giáng Sinh. Tôi quên bẵng hôm đó là thứ Năm nên không làm giờ chầu. Vào lúc chín giờ, tôi đi thẳng về phòng ngủ như các chị em khác. Nhưng thật lạ lùng, tôi không sao chợp mắt được. Dường như tôi chưa chu toàn một điều gì đáng lẽ phải làm. Trong tâm trí, tôi hồi tưởng lại tất cả các nhiệm vụ, nhưng không sao nhớ ra điều gì. Việc này kéo dài mãi đến tận mười giờ. Lúc mười giờ, tôi nhìn thấy thánh nhan Chúa Giêsu u sầu. Khi đó, Chúa Giêsu phán những lời này với tôi: Cha vẫn chờ đợi để chia sẻ với con những đau khổ của Cha, bởi vì ai có thể cảm thông những đau khổ của Cha cho bằng hôn thê của Cha? Tôi xin Chúa tha thứ vì sự nguội lạnh của tôi. Xấu hổ không dám nhìn thẳng lên Chúa, nhưng với con tim thống hối, tôi xin Người chia sớt cho tôi một chiếc gai từ mạo gai của Người. Người nhậm lời sẽ ban cho tôi đặc ân này, nhưng phải chờ đến mai, và lập tức thị kiến chấm dứt. 349 Vào buổi sáng, trong giờ nguyện gẫm, tôi cảm thấy một chiếc gai buốt nhói phía bên trái đỉnh đầu. Nỗi đau này âm ỉ suốt ngày. Tôi không ngừng gẫm suy vì sao Chúa Giêsu lại có thể chịu được nỗi đau do quá nhiều gai nhọn trên mạo gai của Người. Tôi liên kết đau khổ của tôi với những đau khổ của Chúa Giêsu và dâng lên để cầu cho các tội nhân. Vào lúc bốn giờ, khi đi chầu, tôi nhìn thấy một học sinh nội trú của chúng tôi đang xúc phạm nặng nề đến Chúa vì những tư tưởng nhơ bẩn. Tôi cũng thấy một người là nguyên cớ của tội ấy. Linh hồn tôi run giùng sợ hãi, và tôi xin Thiên Chúa nhân vì nỗi khổ đau của Chúa Giêsu mà cất học sinh ấy ra khỏi sự khốn nạn kinh khủng này.
350 Chúa Giêsu trả lời Người sẽ ban cho em ấy ân huệ này, không phải vì em, nhưng vì lời xin của tôi. Giờ đây, tôi đã hiểu chúng ta cần phải cầu nguyện thật nhiều cho các tội nhân, nhất là cho những người thuộc quyền chúng ta.
Đời sống của chúng ta thực sự phải là tông đồ; tôi không thể tưởng tượng một tu sĩ sống trong nhà dòng, tức là trong hội dòng chúng tôi đây, mà lại không có tinh thần tông đồ. Lòng nhiệt thành với phần rỗi các linh hồn phải nung đốt con tim của chúng ta.
351 (147) Lạy Chúa của con, được chịu đau khổ vì Chúa thật ngọt ngào biết bao, đau khổ tận thâm tâm trong sự khuất tịch, âm ỉ cháy như một hy tế không được ai nhìn thấy, tinh ròng như pha lê, không một an ủi hay một người bên cạnh. Linh hồn tôi cháy lên trong tình yêu năng động. Tôi không phung phí thời giờ để mơ mộng. Tôi đón nhận từng giây phút khi nó đến, vì điều ấy nằm trong khả năng của tôi. Quá khứ không thuộc về tôi; tương lai không phải của tôi; với tất cả tâm hồn, tôi cố gắng lợi dụng giây phút hiện tại.
Ngày 4 tháng 1 năm 1935
Buổi Hội Kiểm Thảo 82 Đầu Tiên của Mẹ Borgia 83
352 Trong buổi hội, Mẹ [Borgia] đề cao đời sống đức tin và sự trung thành trong những điều nhỏ mọn. Lúc được nửa buổi hội, tôi nghe được những lời này: Cha ước mong tất cả các con có nhiều đức tin hơn nữa trong giây phút hiện tại. Niềm vui của Cha thật lớn lao biết bao vì sự trung thành của hiền thê của Cha trong những điều nhỏ mọn. Khi đó tôi nhìn lên tượng Chuộc Tội và thấy đầu Chúa Giêsu hơi nghiêng về phía nhà ăn, và môi Người đang mấp máy.
Khi tôi thưa Mẹ Bề Trên về điều ấy, Mẹ trả lời, “Này chị, chị thấy Chúa Giêsu đòi buộc đời sống chúng ta phải là một đời sống đức tin như thế nào.”
353 Mẹ Bề Trên đi lên nhà nguyện, còn tôi ở lại dọn phòng và được nghe những lời này: Con hãy nói cho mọi chị em rằng Cha đòi họ phải sống trong tinh thần đức tin đối với các bề trên trong giây phút hiện tại. Tôi năn nỉ xin cha giải tội chước chuẩn cho tôi khỏi nhiệm vụ này.
354 Khi đang nói chuyện với một chị 84 sẽ vẽ bức hình, nhưng vì những lý do nào đó, chị này vẫn chưa vẽ, tôi được nghe lời này trong tâm hồn: Cha muốn chị ấy vâng phục hơn nữa. Tôi hiểu rằng những nỗ lực của chúng ta, dù lớn lao đến đâu, cũng không làm đẹp lòng Chúa nếu thiếu dấu ấn của đức vâng lời; tôi đang nói về một linh hồn tu sĩ.
Lạy Chúa, trong tu viện, biết được thánh ý Chúa thật dễ dàng biết bao! Những tu sĩ chúng tôi có thánh ý Chúa ở trước mắt rất rõ ràng, từ sáng đến tối, và trong những lúc thiếu chắc chắn, chúng tôi đã có các Bề Trên là những vị được Chúa dùng để tỏ ra ý muốn của Người.