Nhật ký Lòng Chúa Thương Xót tập 1 đoạn (385-399)

385 Trong niềm hoan lạc và khát khao, tôi đã áp môi nhấp chén đắng mà mỗi ngày tôi đều lãnh nhận trong thánh lễ. Đó là kỷ phần Chúa Giêsu đã dành cho tôi, và tôi sẽ không nhường cho ai khác. Tôi sẽ không ngừng ủi an Trái Tim Thánh Thể vô cùng dịu dàng, và tấu lên những giai điệu du dương bằng cung đàn của trái tim tôi. Đau khổ là giai điệu du dương nhất. Hôm nay tôi sẽ để tâm tìm kiếm những điều làm vui thỏa Trái Tim Chúa!

Những ngày tháng cuộc đời tôi không hề đơn điệu. Khi những áng mây đen che khuất mặt trời, tôi sẽ như một cánh phượng hoàng, cố gắng vượt thắng những đợt sóng cồn để chứng tỏ cho mọi người biết rằng mặt trời vẫn không biến mất.

386 Tôi cảm thấy Thiên Chúa sẽ cho tôi vén mở những bức màn [thiên đàng] để trần gian không còn nghi ngờ lòng nhân lành của Người nữa. Thiên Chúa không tùy thuộc vào nhật thực, nguyệt thực hoặc sự đổi dời. Chúa muôn đời vẫn thế; không gì có thể nghịch lại thánh ý của Người. Tôi cảm nhận trong tôi một dũng lực mãnh liệt hơn hẳn sức mạnh nhân loại. Tôi nghiệm được lòng can đảm và sức mạnh nhờ ân sủng trong tôi. Tôi cảm thông với những linh hồn đau khổ giữa lúc không còn hy vọng, vì chính tôi đã từng băng qua lò lửa ấy. Nhưng Thiên Chúa sẽ không để chúng ta gánh chịu [điều gì] quá sức. Tôi đã nhiều lần phải hy vọng lúc không còn hy vọng, và đã nâng cao niềm hy vọng của tôi đến chỗ hoàn toàn tín thác vào Chúa. Chớ gì những điều Thiên Chúa đã tiền định từ muôn thuở trước xảy đến với tôi.

(164) Một Nguyên Tắc Tổng Quát.

387 Tránh đau khổ để thanh thản – đối với tu sĩ – là một điều rất xấu xa.

388 Hãy xem những gì ơn thánh và việc hồi tâm đã thực hiện cho người tội đồ gian phi. Anh ta đang hấp hối nhưng đầy tình yêu: “Xin Ngài nhớ đến tôi khi về nước Ngài.” Sự thống hối thành tâm đã lập tức biến đổi linh hồn ấy. Đời sống nội tâm phải được sống một cách thiết tha và thành thực.

389 Tình yêu phải có qua có lại. Nếu Chúa Giêsu đã cam chịu cay đắng ngập tràn vì tôi; thế thì tôi, hiền thê của Người, cũng phải vì Người mà chấp nhận tất cả đắng cay để làm bằng chứng tình yêu.

390 Ai biết tha thứ là người sẵn sàng để lãnh nhận muôn vàn hồng ân Thiên Chúa. Mỗi lần nhìn lên thập giá, tôi phải tha thứ tận đáy lòng.

391 Qua bí tích Thánh Tẩy, chúng ta đi vào mối hợp nhất với các linh hồn.

Cái chết càng xiết chặt những mối ràng buộc yêu thương. Tôi phải luôn luôn trở nên hữu ích cho tha nhân. Nếu là một tu sĩ tốt lành, tôi sẽ rất hữu ích, không những với hội dòng, mà còn với cả tổ quốc nữa.

392 Thiên Chúa ban ân sủng của Người qua hai cách: soi động và soi sáng.

Nếu chúng ta cầu xin một ơn nào đó, Thiên Chúa sẽ ban cho chúng ta; nhưng chúng ta phải sẵn sàng đón nhận. Và để đón nhận ơn ấy, chúng ta cần phải bỏ mình. Tình yêu không hệ ở lời nói hay cảm giác, nhưng ở việc làm. Tình yêu là một hành vi của ý chí; là một tặng ân; tức là một món quà tặng ban. Lý trí, ý chí, và con tim – cả ba tài năng này đều phải được vận dụng trong lúc cầu nguyện.

Trong Chúa Giêsu, tôi sẽ được sống lại từ cõi chết, nhưng trước tiên, tôi phải sống trong Người đã. Nếu tôi không tách rời bản thân mình khỏi thập giá, thì khi ấy Phúc Âm sẽ hiển lộ nơi tôi. Chúa Giêsu trong tôi sẽ bù đắp tất cả những thiếu sót của tôi. Ân sủng Người hoạt động không ngừng. Chúa Ba Ngôi chí thánh ban cho tôi sự sống sung mãn của Người qua tặng ân Thánh Thần. Ba Ngôi Thiên Chúa sống trong tôi. Khi yêu, Thiên Chúa yêu bằng trót cả Hữu Thể và trót cả quyền năng của Hữu Thể Người. Nếu Thiên Chúa đã yêu tôi như thế, thì tôi – hiền thê của Người – phải đáp lại thế nào đây?

393 (165) Trong một giờ nghe giảng, Chúa Giêsu phán với tôi, Con là quả nho ngon ngọt trong một chùm chọn lọc; Cha muốn những người khác cũng được chia sẻ chất nước đang mọng chảy trong con.

394 Trong lúc tuyên lại lời khấn, 91 tôi thấy Chúa Giêsu ở phía án sách [của bàn thờ], Chúa trong trang y phục trắng, với dây đai bằng vàng, và tay cầm một thanh gươm đáng sợ. Thị kiến này kéo dài cho đến lúc các chị em bắt đầu tuyên lại lời khấn. Lúc này, tôi nhìn thấy một vầng hào quang, và trước đó có một đám mây trắng hình chiếc cân. Lúc đó, Chúa Giêsu tiến lên và đặt thanh gươm trên một dĩa cân, làm nó trĩu xuống gần chạm đất. Vừa lúc ấy, các chị đã tuyên lời khấn xong. Tôi thấy các thiên thần tiếp nhận từ mỗi chị một thứ gì rồi đặt vào một chiếc bình bằng vàng có hình lư hương. Khi đã thu xong từ tất cả các chị, các thiên thần đặt chiếc bình vàng lên dĩa bên kia của chiếc cân, tức thì dĩa này nặng hơn và nhấc bổng chiếc dĩa có thanh gươm lên. Ngay lúc đó, một ngọn lửa từ lư hương bốc lên và ngút lên đến tận vầng hào quang. Khi ấy, tôi nghe có tiếng từ trong vầng hào quang: Hãy đặt thanh gươm về chỗ của nó; lễ hy sinh đã nặng hơn. Khi ấy, Chúa Giêsu chúc lành cho chúng tôi, và tất cả những gì tôi đã nhìn thấy đều biến mất. Các chị bắt đầu lên hiệp lễ. Khi tôi hiệp lễ, linh hồn tôi thỏa thuê một niềm vui chất ngất đến độ không sao tả được.

395 Ngày 15 [tháng 2] năm 1935. Một vài ngày về quê 92 thăm thân mẫu hấp hối.

Khi tôi hay tin thân mẫu lâm bệnh nguy tử và mong tôi trở về để thấy mặt một lần trước khi lìa đời, một triều cảm xúc đã trào lên trong lòng tôi. Như một người con thành tâm yêu mẹ, tôi rất muốn làm trọn ước nguyện của bà. Nhưng tôi trao nguyện ước này cho Thiên Chúa và phó mình hoàn toàn theo thánh ý Người. Không màng đến nỗi đau tâm hồn, tôi đã xin vâng theo thánh ý Thiên Chúa. Vào buổi sáng ngày lễ bổn mạng của tôi, ngày 15 tháng 2, (166) Mẹ Bề Trên trao cho tôi bức thư thứ hai của gia đình và cho phép tôi về thăm để làm trọn ước nguyện và lời xin của người mẹ đang hấp hối của tôi. Tôi cấp tốc chuẩn bị hành lý cần thiết cho chuyến đi và rời Vilnius ngay chiều tối hôm đó. Tôi dâng trọn đêm ấy để cầu cho người mẹ đau nặng của tôi, xin Thiên Chúa ban ơn để bà đừng đánh mất phần nào công trạng trong cơn đau đớn.

396 Những người đồng hành cùng chuyến xe với tôi rất tử tế; có nhiều phụ nữ trong hội Đức Bà ở trên toa xe với tôi. Tôi nhận ra trong đó một người đang đau khổ và chiến đấu dữ dội trong lòng. Trong thần trí, tôi bắt đầu cầu nguyện cho linh hồn này. Lúc mười một giờ, những người phụ nữ đi sang một toa khác để trò chuyện, chỉ còn hai chúng tôi ở lại. Tôi có thể linh cảm thấy lời cầu nguyện của tôi đang làm cho cuộc chiến trong linh hồn này trở nên kịch liệt hơn. Tôi không an ủi, nhưng tha thiết cầu nguyện cho chị ấy. Sau cùng, chị ấy quay sang tôi và hỏi có buộc phải giữ điều đã hứa với Chúa hay không. Lúc đó, tôi nhận được một tri thức nội tâm về lời hứa của chị nên đáp, “Chị tuyệt đối phải giữ lời hứa ấy, nếu không sẽ phải khổ sở cả đời. Tư tưởng này sẽ theo chị khắp nơi và không để chị bình an đâu.” Ngạc nhiên trước câu trả lời của tôi, chị đã bộc bạch hết tâm hồn với tôi.

Chị vốn là một giáo viên. Khi sắp sửa đi thi, chị đã hứa với Chúa nếu thi đậu, chị sẽ dâng mình để phụng sự Người; tức là vào một dòng tu. Chị đã thi đậu, chị kể, “Nhưng khi lăn lộn bon chen giữa đời, tôi không còn muốn đi tu nữa. Tuy nhiên, lương tâm không để cho tôi một chút bình an, mặc dù với đủ thứ giải khuây, nhưng lúc nào tôi cũng bị ray rứt.”

Sau khi hàn huyên lâu giờ, chị ấy đã hoàn toàn được biến đổi và cho biết sẽ nhanh chóng sửa soạn vào dòng. Chị xin tôi cầu nguyện, và tôi cảm thấy Thiên Chúa thật quảng tâm ban phát những hồng ân của Người.

397 Sáng hôm đó tôi đến Warsaw, và đúng tám giờ tối, tôi đã về đến quê nhà. Thật vui mừng biết bao cho cha mẹ và toàn thể gia đình! Thật khó mà tả xiết. (167) Sức khỏe mẹ tôi có phần khả quan đôi chút, nhưng theo bác sĩ thì không hy vọng hoàn toàn bình phục. Sau khi chào hỏi nhau, chúng tôi quì gối cùng cảm tạ Thiên Chúa vì hồng ân được sum họp một lần nữa ở đời này.

398 Khi nhìn thấy thân phụ già cả cầu nguyện, tôi hết sức xấu hổ. Sau nhiều năm sống trong tu viện, tôi vẫn không sao cầu nguyện thành tâm và sốt sắng được như vậy. Do đó, tôi không ngừng cảm tạ Thiên Chúa vì cha mẹ tôi được như thế.

399 Ôi, thấm thoát đã mười năm trời, mọi sự đã thay đổi đến độ không còn nhận ra được nữa! Mảnh vườn nhỏ giờ đây tôi không nhìn ra được. Các anh chị em trước kia còn thơ dại, bây giờ đã trưởng thành. Tôi ngạc nhiên vì không nhận ra họ giống như hồi chúng tôi chia tay. Em Stanley hồi đó ngày nào vẫn cùng tôi đi lễ. Tôi cảm thấy em rất đẹp lòng Chúa.