Nhật ký Lòng Chúa Thương Xót tập 1 đoạn (310-324)
310 (134) – Cha sẽ cho con tham dự vào công cuộc cứu độ nhân loại. Con là niềm an ủi trong giờ hấp hối của Cha. 311 Khi được cha giải tội [cha Sopocko] ban phép thực hiện hành vi tự hiến, tôi biết ngay điều ấy rất đẹp lòng Chúa, vì tôi cảm nghiệm ngay được những hiệu quả của nó. Thoáng chốc, linh hồn tôi đã trở nên như một tảng đá – khô cằn, chất chứa những cực hình và bất an. Mọi lời lộng ngôn và nguyền rủa cứ trút vào tai tôi. Nỗi nghi ngờ và tuyệt vọng xâm chiếm lòng tôi. Đây là thảm trạng của một kẻ đáng thương mà tôi đã tự tình gánh lấy. Lúc đầu, tôi rất hoảng sợ vì những điều kinh hãi ấy, nhưng trong lần xưng tội sau đó, tôi đã được bình an.
312 + Một lần kia, khi rời tu viện để đi xưng tội [tại nhà thờ thánh Micae], tôi tình cờ gặp cha giải tội của tôi [cha Sopocko] lúc ấy đang dâng lễ tại đó. Sau một lúc, tôi được nhìn thấy Chúa Giêsu Hài Đồng trên bàn thờ, vui đùa, nghịch ngợm giơ tay cho vị linh mục. Nhưng một lúc sau, vị linh mục lại bồng Chúa Giêsu xinh xắn trên tay, bẻ Người ra và nuốt sống. Lúc đầu, tôi cảm thấy khó chịu vì vị linh mục đã xử như thế với Chúa Giêsu, nhưng ngay sau đó, tôi được soi sáng về vấn đề và hiểu rằng vị linh mục này rất đẹp lòng Chúa. 313 + Một lần kia, khi đến thăm viếng họa sĩ (ông Eugene Kazimierowski) đang thực hiện bức vẽ và thấy không đẹp được như Chúa Giêsu, tôi cảm thấy rất buồn nhưng ráng chôn chặt cảm xúc ấy trong lòng. Khi chúng tôi từ nhà họa sĩ ra về, Mẹ Bề Trên [Irene] còn lưu lại thị trấn để lo liệu một vài công việc, còn tôi một mình trở về nhà dòng. Tôi liền ghé vào nhà nguyện và thổn thức rất nhiều. Tôi thưa với Chúa: “Ai sẽ vẽ Chúa cho đẹp giống như Chúa đây?” Và tôi nghe những lời sau: Sự cao quí của bức hình này không hệ ở nét đẹp của màu sắc hay của bút vẽ, nhưng ở ân sủng Cha ban.
314 + Khi tôi ra vườn vào một buổi chiều kia, thiên thần Bản Mệnh nói với tôi, “Chị hãy cầu nguyện cho người hấp hối.” Và tôi liền lần hạt Mân Côi cùng với các người làm vườn để cầu cho người hấp hối. Sau khi lần hạt, chúng tôi đọc thêm những kinh khác cầu cho người hấp hối. Lúc cầu nguyện xong, các người nội trú bắt đầu tán gẫu đùa cợt với nhau. (135) Mặc dù có âm thanh ồn ào của mọi người, tôi vẫn nghe được những lời này trong linh hồn: “Cầu cho tôi với!” Nhưng vì không hiểu ra những lời này, tôi liền đi thêm vài bước nữa cho khỏi các người nội trú, cố nghĩ xem ai đang xin mình cầu nguyện. Khi đó, tôi lại nghe: “Tôi là nữ tu....” 78 Chị này đang ở Warsaw, trong lúc tôi ở tại Vilnius. “Xin cầu cho tôi cho đến khi nào tôi báo cho chị thôi. Tôi đang hấp hối.” Lập tức, tôi lại cầu nguyện tha thiết cho chị, [thân thưa] với Trái Tim hấp hối của Chúa Giêsu. Chị ấy không cho tôi trì hoãn chút nào cả, và tôi tiếp tục cầu nguyện từ ba giờ cho đến năm giờ. Đúng năm giờ chiều, tôi nghe những lời này: “Cám ơn chị!” Và tôi hiểu rằng chị đã qua đời. Nhưng trong thánh lễ ngày hôm sau, tôi vẫn tiếp tục cầu nguyện tha thiết cho linh hồn chị. Vào buổi chiều, một thiệp tang báo tin rằng chị... đã qua đời vào đúng giờ như thế như thế. Tôi hiểu rằng chính vào giờ đó chị đã nói với tôi, “Xin cầu cho tôi.” 315 Lạy Mẹ Thiên Chúa, linh hồn Mẹ đã chìm ngập trong biển đắng cay; xin nhìn đến và dạy cho đứa con nhỏ của Mẹ chịu đau khổ và yêu mến trong lúc đau khổ. Xin Mẹ thêm sức mạnh cho linh hồn con khỏi bị tan nát trong nỗi đau này. Lạy Mẹ ân sủng, xin dạy con biết sống nhờ [quyền năng] Chúa. 316 Một lần kia, Mẹ Thiên Chúa đến thăm tôi. Mẹ rất buồn phiền. Mắt Mẹ trĩu nặng. Mẹ có vẻ muốn nói một điều gì đó, nhưng một đàng như thể lại không muốn tiết lộ điều ấy cho tôi. Khi hiểu ra, tôi bắt đầu khẩn nài Mẹ Thiên Chúa hãy cho tôi biết và hãy thương nhìn tôi. Chỉ lúc đó, Mẹ Maria mới nhìn tôi với một nụ cười đôn hậu và nói, Con sắp sửa phải trải qua những đau khổ do một cơn bệnh và các bác sĩ; con cũng sẽ phải đau khổ nhiều vì bức hình, nhưng con đừng sợ hãi gì cả. Ngày hôm sau, tôi ngã bệnh và rất đau đớn, đúng như Mẹ Thiên Chúa đã tiên báo cho tôi. Nhưng linh hồn tôi đã sẵn sàng trước những đau khổ này. Đau khổ là bạn đồng hành thường xuyên của cuộc sống tôi.
317 Lạy Thiên Chúa của con, hy vọng độc nhất của con, con đã đặt trọn niềm tín thác của con nơi Chúa, và con biết rằng con sẽ không phải thất vọng. 318 (136) Tôi thường cảm thấy sự hiện diện của Thiên Chúa sau khi rước lễ một cách đặc biệt như thể sờ được. Tôi biết Thiên Chúa đang ngự trong tâm hồn tôi. Và việc tôi cảm hưởng được Chúa trong tâm hồn không làm cản trở các công việc phận sự của tôi. Mặc dù đang phải lo toan nhiều vấn đề rất quan trọng đòi phải tập trung, nhưng tôi không đánh mất sự hiện diện của Chúa trong linh hồn, và vẫn được hợp nhất mật thiết với Người. Với Chúa, tôi đi công tác; với Chúa, tôi đi giải trí; với Chúa, tôi đau khổ; với Chúa, tôi vui mừng; tôi sống trong Chúa và Chúa sống trong tôi. Tôi không bao giờ lẻ loi, vì Chúa là bạn đồng hành thường xuyên của tôi. Người hiện diện với tôi trong từng giây phút. Sự thân tình giữa chúng tôi rất mật thiết, qua mối hợp nhất của máu và sự sống.
319 Ngày 9 tháng 8 năm 1934. Giờ chầu đêm các ngày thứ Năm. 79 Tôi chầu Chúa từ mười một giờ cho đến nửa đêm. Tôi dâng giờ chầu ấy cầu cho các tội nhân cứng lòng được trở lại, nhất là những người đã mất lòng cậy trông vào lượng từ bi của Chúa. Tôi suy tư rất nhiều vì sao Thiên Chúa đã chịu bao nhiêu đau khổ và đã tỏ lòng thương yêu dường ấy đối với chúng ta, nhưng chúng ta vẫn không tin Người yêu thương chúng ta. Lạy Chúa Giêsu, ai có thể hiểu được nông nỗi này? Đấng Cứu Thế của chúng ta phải đau khổ biết bao! Làm sao Chúa có thể làm cho chúng ta tin được vào tình yêu của Người vì đến cái chết của Người vẫn không thuyết phục nổi chúng ta? Tôi đã mời gọi cả thiên đàng hợp cùng tôi mà đền tạ Thiên Chúa vì sự tệ bạc vong ân của các linh hồn. 320 Chúa Giêsu tỏ cho tôi biết những lời nguyện đền tạ rất đẹp lòng Người. Chúa phán với tôi, Lời kinh của một linh hồn khiêm nhượng và yêu mến làm giãn được cơn nghĩa nộ của Cha Cha và kéo xuống cả một đại dương ân phúc. Sau giờ chầu, khi về phòng riêng mới được nửa đường, tôi bị một đàn chó mực kệch cỡm bao vây, gào hú, và hòng nhảy vào xé tôi ra từng mảnh. Tôi nhận ra đây không phải là những con chó thường, nhưng là bầy quỉ dữ. Một đứa căm hờn tru trếu, “Bởi vì đêm nay mày đã giật khỏi chúng tao quá nhiều linh hồn, chúng tao sẽ phân thây mày ra từng mảnh.” Tôi đáp, “Nếu đó là thánh ý của Thiên Chúa rất nhân từ, thì hãy xé tôi ra từng mảnh, vì tôi đáng bị như vậy, nhưng Thiên Chúa vẫn mãi mãi thánh thiện, công bình, và vô cùng thương xót.” Trước những lời đó, bầy quỉ đồng thanh nhao nhao, “Chúng mình chạy đi rỗi, vì nó đâu có lẻ loi; Đấng Toàn Năng ở với nó!” Và chúng biến mất như bụi mù, như tiếng động ngoài đường, trong khi đó, tôi bình thản tiếp tục đi về phòng, kết thúc bằng bài ca Te Deum và suy tư về lòng thương xót vô cùng khôn thấu của Thiên Chúa. (137) Ngày 12 tháng 8 năm 1934
321 Một cơn bạo bệnh – đau đớn như chết. Đó chưa phải là chết, tức là chưa qua khỏi đời này, nhưng là nếm thử những đớn đau trong giờ chết. Tuy cái chết đưa chúng ta vào cuộc sống đời đời, nhưng dù sao nó cũng đáng sợ. Bỗng nhiên, tôi ngã bệnh, thở hắt ra, và một bóng tối ập đến trước mắt, tứ chi lạnh ngắt, ngạt thở kinh khủng. Ngay cả một phút ngạt thở như thế cũng lâu đến cực kỳ... Rồi tiếp đến là một nỗi sợ hãi kỳ lạ, mặc dù tôi vẫn tín thác. Tôi muốn được chịu các bí tích sau hết, và mặc dù rất ao ước, nhưng tôi cực kỳ khó khăn mới ngỏ ý được. Một người không biết mình đang nói gì; chưa hết điều này đã sang điều kia. Ôi, xin Chúa đừng để mọi linh hồn trì hoãn việc xưng tội cho đến giờ sau hết! Tôi đã hiểu được năng lực lớn lao trong những lời của linh mục khi rót vào linh hồn người bệnh. Khi hỏi cha linh hướng không biết tôi đã sẵn sàng an tâm ra trước nhan thánh Chúa chưa, tôi đã được trả lời, “Chị có thể hoàn toàn an tâm, không phải ngay lúc này mà thôi, mà còn sau mỗi lần xưng tội hằng tuần.” Ơn thánh trong những lời của linh mục thật trọng đại. Linh hồn tìm được sức mạnh và can trường để chiến đấu. 322 Hỡi hội dòng của tôi, người mẹ của tôi, được sống với mẹ thật ngọt ngào, và càng ngọt ngào hơn nữa là được chết trong mẹ!
323 Sau khi đã được chịu các bí tích sau hết, tôi đã bình phục hoàn toàn. Tôi vẫn ở một mình. Việc này kéo dài chừng nửa tiếng đồng hồ, và rồi xảy đến một đợt tấn công khác; nhưng lần này không mãnh liệt lắm, nhờ vị bác sĩ can thiệp vào. Tôi kết hợp những đau khổ bản thân với những đau khổ của Chúa Giêsu và dâng lên để cầu cho tôi và các linh hồn không tín thác vào lòng nhân lành Thiên Chúa được ơn hoán cải. Bỗng nhiên, trong gian phòng xuất hiện la liệt những hình thù đen đủi hết sức giận dữ và căm hờn với tôi. Một tên trong bọn lên tiếng: “Đồ khốn, mày và cả Người ngự trong mày nữa vì đã tra tay làm khổ chúng tao trong hỏa ngục.” Ngay khi tôi vừa cất tiếng: “Và Ngôi Lời đã làm người và ở cùng chúng tôi,” những hình thù ấy bỗng nhiên ù biến mất.
324 Hôm sau, tôi cảm thấy rất yếu ớt, nhưng không đau đớn lắm. Sau hiệp lễ, tôi nhìn thấy Chúa Giêsu như tôi đã từng thấy Người trong một giờ chầu. Ánh nhìn của Chúa xuyên thấu tận đáy linh hồn tôi, ngay một đốm bụi nhỏ nhất cũng không thoát được Người. Và tôi thưa cùng Chúa Giêsu: “Lạy Chúa Giêsu, con tưởng Chúa sắp sửa cất con về.” Chúa Giêsu trả lời: Thánh ý Cha chưa được thực hiện đầy đủ nơi con; con vẫn còn phải ở lại thế gian, nhưng không quá lâu đâu. Cha rất thỏa nguyện vì lòng tín thác của con, nhưng tình yêu của con phải nồng nàn hơn nữa. (138) Tình yêu tinh tuyền đem lại cho linh hồn sức mạnh trong giờ hấp hối. Khi Cha hấp hối trên thập giá, Cha không nghĩ đến mình, nhưng đến các tội nhân đáng thương, và Cha đã cầu nguyện cùng Chúa Cha cho họ. Cha muốn những giây phút cuối cùng đời con cũng hoàn toàn giống như những giây phút cuối cùng của Cha trên thập giá. Chỉ có một giá chuộc duy nhất cho các linh hồn, và đó là sự đau khổ được liên kết với đau khổ của Cha trên thập giá. Tình yêu tinh tuyền hiểu được những lời này; tình yêu nhục dục không bao giờ có thể hiểu được.