Nhật ký Lòng Chúa Thương Xót tập 1, đoạn (205-219)
205 + Lễ Phục Sinh. Hôm nay, trong thánh lễ Phục Sinh, tôi nhìn thấy Chúa Giêsu giữa một vầng sáng rạng ngời. Người đến bên tôi và phán, Bình an cho các con, hỡi các con của Cha, rồi giơ tay ban phúc lành. Những thương tích ở tay, chân, và cạnh sườn Người không biến mất, nhưng rực sáng. Khi Chúa nhìn tôi cách nhân lành âu yếm, trót cả linh hồn tôi được ngây ngất trong Người. Và Chúa phán với tôi, Con đã chia sẻ rất nhiều vào cuộc Khổ Nạn của Cha; vì vậy giờ đây, Cha ban cho con được thông phần thật nhiều vào niềm vui và vinh quang của Cha. Cả thánh lễ Phục Sinh đối với tôi dường như chỉ dài có một phút. Một hồi ức diệu kỳ ngập lút linh hồn tôi và phảng phất suốt cả mùa lễ. Lòng nhân lành của Chúa Giêsu thật lớn lao đến độ tôi không sao tả được.
206 (99) Ngày hôm sau, sau giờ hiệp lễ, tôi nghe có tiếng nói, Ái nữ của Cha ơi, con hãy nhìn vào vực thẳm thương xót của Cha và dâng lời ca ngợi tôn vinh tình thương Cha. Con hãy thực hiện điều ấy như thế này: con hãy qui tụ tất cả tội nhân khắp thế giới rồi nhận chìm họ trong vực thẳm thương xót của Cha. Ái nữ của Cha ơi, Cha muốn hiến thân cho các linh hồn; Cha khát khao các linh hồn. Vào ngày đại lễ của Cha, ngày lễ kính Lòng Thương Xót Cha, con hãy rảo khắp thế giới và đem các linh hồn đang lả mệt về với suối nguồn thương xót của Cha. Cha sẽ chữa lành và bổ sức cho họ.
207 Hôm nay tôi cầu nguyện cho một linh hồn thống khổ, bà ấy đang hấp hối mà không được chịu các bí tích, mặc dù hết lòng ước ao. Nhưng đã quá muộn. Bà ấy là người thân thích với tôi, vợ của bác tôi. Bà là một linh hồn đẹp lòng Chúa. Không có một quãng cách nào giữa chúng tôi trong giờ phút ấy.
208 Ôi những hy sinh bé nhỏ hằng ngày, các bạn đối với tôi giống như những bông hoa dại được gieo rắc dưới chân Chúa Giêsu yêu dấu của tôi. Đôi khi tôi so sánh những chiến đấu nhỏ bé này với những nhân đức anh hùng, chỉ vì bản chất dai dẳng của chúng đòi phải có sự anh hùng.
209 Trong những đau khổ bản thân, tôi không kiếm tìm sự trợ giúp từ các thụ tạo, vì Thiên Chúa là mọi sự cho tôi. Tuy nhiên, nhiều lần dường như Thiên Chúa cũng không nghe tiếng tôi. Tôi tự trang bị cho mình bằng đức nhẫn nại và thinh lặng, như một bồ câu mẹ không thở than hay cay đắng khi bầy con bị đem đi khỏi. Tôi muốn bay vút vào giữa nguồn nóng của thái dương, chứ không muốn dừng lại giữa những luồng hơi của nó. Tôi sẽ không mỏi mệt, vì Chúa là nơi tôi nương tựa – lạy Chúa, nguồn Sức Mạnh của con!
210 Tôi tha thiết van nài Chúa củng cố đức tin của tôi để trong cuộc sống buồn tẻ hằng ngày, tôi sẽ không bị những cảm tình hướng dẫn, nhưng là thần trí. Ôi, vạn vật kéo ghì con người xuống cõi đất! Nhưng đức tin sống động giữ cho linh hồn vươn lên những tầng cao và đặt tính tự ái vào đúng chỗ của nó; tức là chỗ rốt bét.
211 (100) + Một lần nữa, bóng tối kinh hoàng lại bủa vây linh hồn tôi. Dường như tôi đang làm mồi cho các ảo tưởng. Khi vào tòa cáo giải để tìm ánh sáng và bình an, tôi không tìm được điều gì ở đó cả. Cha giải tội 66 còn làm tôi bối rối hơn trước. Ngài nói với tôi, “Tôi không thể phân biệt được quyền lực nào đang hoạt động nơi chị, chị à; có thể là Thiên Chúa, mà cũng có thể là quỉ dữ.”
Khi rời tòa cáo giải, tôi bắt đầu suy nghĩ những lời của ngài. Càng nghĩ, linh hồn tôi càng chìm ngập trong bóng tối. “Lạy Chúa Giêsu, con phải làm gì đây?” Khi Chúa Giêsu đến gần bên tôi một cách nhân lành, tôi cũng hoảng sợ, “Có phải thực sự là Chúa Giêsu hay không?” Một đàng tôi được tình yêu hấp dẫn, một đàng tôi bị nỗi sợ giằng kéo. Khổ cực biết bao! Không sao tả nổi.
212 Khi vào tòa cáo giải lần sau, tôi được cha trả lời, “Này chị, tôi không hiểu chị. Tốt hơn chị đừng đến với tôi để cáo mình nữa.” Lạy Chúa con!... Con đã phải ép mình biết bao để trình bày đời sống thiêng liêng của con, thế mà ở đây con lại nhận được câu trả lời, “Này chị, tôi không hiểu chị!”
213 Khi tôi rời tòa cáo giải, vô số cực hình đè nặng trên tôi. Tôi đến với Chúa Giêsu Thánh Thể và thân thưa, “Lạy Chúa Giêsu, xin cứu con; Chúa nhìn thấy con yếu đuối biết bao!” Lúc ấy, tôi được nghe những lời này, Cha sẽ ban cho con sự trợ giúp trong tuần tĩnh tâm trước khi vĩnh thệ. Được phấn khích nhờ những lời ấy, tôi tiếp tục dấn bước mà không đi tìm lời khuyên của ai nữa. Nhưng tôi bất tín vào mình nên quyết tâm chấm dứt mọi nghi nan, lập tức và vĩnh viễn. Vì vậy, tôi háo hức chờ đợi cuộc tĩnh tâm trước ngày vĩnh thệ. Nhưng trong nhiều ngày trước đó, tôi nài xin Chúa ban ánh sáng cho cha giải tội để ngài có thể xác quyết dứt khoát – hoặc phải hoặc không phải. Và tôi thầm ước, “Mình sẽ được bình an một lần mãi mãi.” Nhưng tôi vẫn còn lo âu không biết vị nào sẽ vui lòng lắng nghe tất cả những vấn đề này. Và một lần nữa, tôi quyết định không nghĩ ngợi thêm nữa và đặt trót tín thác vào Chúa. Nhưng những lời Chúa hứa cứ vang vọng bên tai tôi: “Tuần tĩnh tâm trước vĩnh thệ.”
214 (101) Giờ đây, mọi sự đã sẵn sàng. Sáng mai, chúng tôi sẽ đi Cracow để dự tuần tĩnh tâm. Hôm nay, tôi vào nhà nguyện để cảm tạ Chúa vì muôn vàn hồng ân Người đã thương ban cho tôi trong những năm tháng qua. Tâm hồn tôi hết sức xúc động khi hồi tưởng quá nhiều hồng ân và sự chăm sóc của các bề trên.
215 Ái nữ của Cha ơi, con hãy an tâm; Cha đang đảm nhận tất cả vấn đề này. Cha sẽ sắp đặt mọi sự với các bề trên và cha giải tội của con. Con hãy đơn sơ tin tưởng tỏ bày với cha Andrasz giống như thưa chuyện với chính Cha vậy.
216 Hôm nay, chúng tôi đã đến Cracow [ngày 18 tháng 4 năm 1933]. Thật sướng vui khi thấy mình lại được trở về với những bước tập tễnh trong đời sống thiêng liêng! Mẹ Giám Tập yêu dấu [Mary Joseph] vẫn như ngày nào, vồn vã và hồn hậu yêu thương với người chung quanh. Tôi ghé vào nhà nguyện một lúc, và niềm vui chan chứa linh hồn. Trong một thoáng, tôi nhớ lại tất cả đại dương ân sủng đã trào đổ xuống trên tôi khi còn là một tập sinh tại đây.
217 Hôm nay, chúng tôi họp lại để cùng đi thăm tập viện một tiếng. Mẹ Giám Tập Mary Joseph nhắn nhủ đôi lời ngắn ngủi, phác họa cho chúng tôi về chương trình tĩnh tâm. Trong lúc Mẹ nói những lời này với chúng tôi, tôi thấy hiện lên trước mắt tất cả những điều tốt đẹp mà vị bề trên tốt lành này trước kia đã từng làm cho chúng tôi. Tôi cảm nghiệm trong tâm hồn một niềm tri ân sâu xa đối với Mẹ. Lòng tôi quặn thắt khi nghĩ rằng có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được sống trong tập viện. Giờ đây, tôi phải cùng với Chúa Giêsu chiến đấu cùng với Chúa Giêsu làm việc, và cùng với Chúa Giêsu chịu đau khổ; tóm lại là cùng sống và cùng chết với Chúa Giêsu. Mẹ Giám Tập không còn ở bên tôi để dạy dỗ điều này, lưu ý điều kia, khuyên bảo, khuyến khích hoặc quở phạt nữa. Tôi sợ phải sống tự lập. Lạy Chúa Giêsu, xin hãy lo liệu điều này cho con. Lúc nào con cũng có một vị bề trên, đúng vậy thật; nhưng giờ đây là một người đã phải tự lập nhiều hơn.
(102) Cracow, ngày 21 tháng 4 năm 1933
+ Để Vinh Danh Chúa Hơn
Tĩnh Tâm Tám Ngày Trước Vĩnh Thệ
218 Hôm nay, con khai mạc tuần tĩnh tâm. Lạy Chúa Giêsu, Tôn Sư của con, xin Chúa hướng dẫn con. Xin điều khiển con theo thánh ý Chúa, thanh luyện tình yêu con cho xứng đáng với Chúa, xin hãy dùng con như Trái Tim vô cùng lân ái của Chúa ước muốn. Ôi Chúa Giêsu, sẽ chỉ có hai chúng ta trong những ngày này cho đến giờ phút chúng ta hoàn toàn được nên một. Lạy Chúa Giêsu, xin giữ con trong tinh thần tĩnh tâm!
219 Vào buổi tối, Chúa phán với tôi, Ái nữ của Cha ơi, đừng để gì làm con sợ hãi hay thất đảm. Con hãy sống trong bình an sâu thẳm. Mọi sự đều trong tay Cha. Cha sẽ cho con hiểu được tất cả qua cha Andrasz. Con hãy trở nên một con trẻ đối với ngài.