Nhật ký Lòng Chúa Thương Xót tập 1 (250-264)

250 + Năm 1933 là một năm hết sức trọng đại đối với tôi, bởi vì tôi đã được
vĩnh thệ trong Năm Thánh kỷ niệm cuộc Thương Khó Chúa. Tôi liên kết hy  sinh của mình một cách đặc biệt với hy sinh của Chúa Giêsu Tử Giá, để nhờ đó mà được đẹp lòng Thiên Chúa hơn. Tôi làm mọi việc với Chúa Giêsu, nhờ Chúa
Giêsu và trong Chúa Giêsu.
251 Sau khi vĩnh thệ, tôi ở lại Cracow hết tháng Năm, bởi vì tôi chưa nhận được quyết định thuyên chuyển về Rabka hoặc Vilnius. Một lần kia, Mẹ Tổng Quyền [Michael] hỏi tôi, “Này chị, tại sao chị cứ ngồi đây âm thầm mà không chuẩn bị đi đâu?” Tôi thưa lại, “Con muốn thực thi đúng thánh ý Chúa; thưa Mẹ yêu dấu, Mẹ cử con đi đâu, con sẽ biết thánh ý Chúa muốn con đến đó, không hề có pha tạp nào từ phía con.”
(115) Mẹ Tổng Quyền đáp lại, “Được lắm!” Hôm sau, Mẹ triệu tôi đến và nói, “Này chị, chị đã muốn thực thi đúng thánh ý Chúa, rất tốt, vậy chị sẽ đi Vilnius.” Tôi cảm ơn Mẹ và đợi ngày được chỉ định để ra đi. Tuy nhiên, linh hồn tôi tràn ngập sướng vui lẫn lo âu. Tôi cảm thấy Thiên Chúa đã chuẩn bị cho tôi những ân sủng đặc biệt và những đau khổ kinh hồn ở đó. Tuy nhiên, tôi vẫn nán lại Cracow cho đến ngày 27 tháng Năm. Vì không có phận sự thường xuyên, nên
tôi ra giúp ngoài vườn. Và thế là nhờ được làm việc một mình trong suốt tháng
đó, tôi đã có thể làm một cuộc tĩnh tâm của dòng Tên. 74 Tuy có tham dự giờ
chơi cộng đoàn, nhưng tôi vẫn xoay xở làm được cuộc tĩnh tâm của dòng Tên.
Tôi đã nhận được nhiều ánh sáng từ Chúa trong thời gian này.
252 + Bốn ngày sau vĩnh thệ. Tôi đang cố gắng làm một giờ thánh. Hôm đó
là thứ Năm đầu tháng. Ngay khi tôi vừa vào nhà nguyện, sự hiện diện của Thiên Chúa đã bao phủ lấy tôi. Tôi ý thức rõ ràng Chúa đang hiện diện bên tôi. Sau một lúc, tôi nhìn thấy Chúa, toàn thân đầy thương tích; và Người phán với tôi, Con hãy nhìn xem Đấng con đã kết ước. Tôi đã hiểu ý nghĩa những lời ấy và thưa lại với Chúa, “Lạy Chúa Giêsu, khi thấy Chúa bê bết thương tích và quằn quại trong đau khổ thế này, con yêu mến Chúa hơn là khi thấy Chúa giữa oai nghi.” Chúa Giêsu hỏi, “Tại sao?” Tôi thưa lại, “Oai nghi cao cả của Chúa làm con sợ hãi, vì con chỉ là một cái hư vô bé mọn, còn những thương tích của Chúa lôi kéo con đến gần Trái Tim Chúa và cho con biết về tình yêu bao la Chúa đã dành cho con.” Sau một lúc chuyện vãn là giờ im lặng. Tôi chiêm ngắm các thương tích thánh thiện của Chúa và cảm thấy sung sướng được chịu đau khổ
với Chúa. Tôi chịu đau nhưng không thấy khổ, bởi vì tôi cảm thấy sung sướng
khi biết được chiều sâu của tình yêu Chúa, và giờ chầu trôi qua nhanh như một
phút đồng hồ.
253 + Tôi không bao giờ được xét đoán, nhưng hãy nhìn người khác với sự từ tâm, và nhìn bản thân với sự nghiêm khắc. Tôi phải qui hướng mọi sự về Chúa, trong mắt phải nhận biết mình là gì: hoàn toàn khốn nạn và hư vô. Trong đau khổ, tôi phải nhẫn nại và im lặng vì biết mọi sự sẽ qua đi theo thời gian.
254 (116) + Những phút giây được trải nghiệm khi tuyên khấn trọn đời cứ đừng nói ra thì hơn. Tôi ở trong Chúa và Chúa ở trong tôi. Trong khi đức giám mục [Rospond] xỏ nhẫn vào ngón tay tôi, Thiên Chúa đã thấu nhập toàn thể hữu thể của tôi, và vì không thể diễn tả được, nên tôi sẽ giữ im lặng về giây phút ấy. Mối tương giao giữa tôi với Thiên Chúa kể từ ngày vĩnh thệ càng ngày càng nồng thắm hơn trước. Một khi đã được nếm hưởng Thiên Chúa, linh hồn tôi không thể sống được nếu thiếu vắng Người. Một giờ trải qua dưới chân bàn thờ trong lúc linh hồn chịu khô khan lạt lẽo đối với tôi còn quí báu hơn hằng trăm năm giữa những lạc thú dương gian. Tôi thích được làm một người đầu tắt mặt tối thấp hèn chốn viện tu còn hơn làm một bà hoàng giữa trần gian.
255 + Tôi sẽ không để cho mắt người đời nhìn thấy những điều tốt lành tôi có thể thực hiện, bởi vì một mình Chúa sẽ là phần thưởng cho tôi. Tôi sẽ như một nụ đổng thảo bé bỏng kín đáo giữa bụi cỏ, không làm đau bàn chân những ai dẫm lên, nhưng tỏa lan hương thơm và quên mình hoàn toàn, cố gắng làm vui lòng những ai chà đạp nó dưới chân. Đây là điều rất khó đối với bản tính con
người, nhưng rồi ơn Chúa sẽ trợ giúp ta.
256 + Lạy Chúa Giêsu, con cảm tạ Chúa vì hồng ân trọng đại Chúa đã cho con biết tất cả vực thẳm hư hèn của con. Con biết mình là một vực thẳm hư vô, và nếu ơn thánh Chúa không nâng đỡ, con sẽ trở về hư vô tức khắc. Và như vậy,
với từng nhịp đập của trái tim, con xin cảm tạ Chúa, lạy Thiên Chúa của con, vì
lượng từ ái vô bờ Chúa dành cho con.
257 Ngày mai, tôi sẽ đi Vilnius. Hôm nay, tôi đi cáo mình với cha Andrasz, vị
linh mục tràn đầy thần khí của Chúa, người đã tháo gỡ đôi cánh cho tôi để tôi có thể bay vút đến đỉnh tuyệt cao. Ngài trấn an tôi trong mọi sự và dạy cho tôi biết tin tưởng vào Đấng Quan Phòng. “Hãy tin tưởng và tiến bước can đảm.” Tôi đã được một sức mạnh thần linh phi thường bao bọc sau khi xưng tội. (117) Cha giải tội nhấn mạnh tôi phải trung thành với ơn Chúa, ngài nói, “Không gì nguy hại sẽ xảy đến với chị, nếu trong tương lai, chị vẫn giữ lòng đơn thành và vâng phục như vậy. Hãy tin tưởng vào Chúa; chị đang đi đúng đường và trong đôi tay tốt lành, đôi tay của Thiên Chúa.”
258 + Tối hôm đó, tôi ở lại nhà nguyện lâu hơn một chút. Tôi thưa với Chúa
về một linh hồn kia. Được lòng nhân lành của Chúa khích lệ, tôi thưa, “Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã ban cho con vị linh mục hiểu được những soi động của con, và giờ đây, Chúa lại đưa ngài đi khỏi con. Tại Vilnius, con biết làm gì đây? Con không quen với ai ở đó, và ngay cả tiếng nói của người dân ở đó cũng lạ lẫm đối với con.” Và Chúa phán với tôi, Đừng sợ hãi; Cha không bỏ con bơ vơ đâu. Linh hồn tôi đắm chìm trong lời kinh tạ ơn vì tất cả những ơn lành Chúa ban cho tôi qua bài nguyện ngắm do cha Andrasz.
Bỗng nhiên, tôi nhớ lại trong một thị kiến trước kia, tôi đã được nhìn thấy vị linh mục ấy ở khoảng giữa tòa cáo giải với bàn thờ, và tin chắc vào một ngày kia tôi sẽ gặp ngài. Và những lời tôi đã được nghe trước kia lại vang lên sống động:
Ngài sẽ giúp con chu toàn thánh ý của Cha trên trần gian.
259 Hôm nay, ngày 27 [tháng 5 năm 1933], tôi đi Vilnius. Khi ra khỏi tu viện, tôi ngoảnh lại nhìn khu vườn với ngôi nhà, và khi hướng về khu tập viện, những giọt nước mắt tự nhiên lăn xuống đôi má của tôi. Tôi hồi tưởng lại tất cả những phúc lành và ân thánh Chúa đã ban xuống cho tôi. Lúc đó, đột nhiên và bất ngờ, tôi nhìn thấy Chúa bên cạnh luống hoa, và Người phán với tôi, Đừng khóc; Cha luôn ở với con. Đúng như lời Chúa hứa, sự hiện diện của Người bao phủ và đồng hành với tôi trong suốt chuyến đi.
260 Tôi được phép viếng thăm Czestochowa trong chuyến hành trình. Lần đầu tiên, tôi được cung chiêm [bức hình] Mẹ Thiên Chúa khi tham dự nghi thức mở khăn phủ bức hình vào lúc năm giờ sáng. Tôi cầu nguyện mãi cho đến mười
một giờ, vậy mà y như tôi vừa mới đến. Bề trên tu viện ở đó [Mẹ Serafin 75] gửi
một chị đến đón và mời tôi dự điểm tâm và cho biết Mẹ lo lắng tôi (118) bị nhỡ
chuyến xe lửa. Mẹ Thiên Chúa đã phán dạy tôi nhiều điều. Tôi ký thác lời khấn
trọn đời của tôi cho Đức Mẹ. Tôi cảm thấy mình là con nhỏ của Đức Mẹ còn Đức Mẹ là Từ Mẫu của tôi. Đức Mẹ chưa bao giờ từ chối điều gì tôi xin.
261 + Hôm nay tôi đã ở Vilnius. Chỉ có dăm ba túp lều nhỏ rải rác hợp thành
tu viện. Đối với tôi, nó có vẻ hơi lạ, nếu sánh với những tòa nhà đồ sộ ở Jozefow.
Ở đây chỉ có mười tám chị em. Nhà thì nhỏ, nhưng đời sống cộng đoàn rất đầm
ấm. Tất cả chị em đón tiếp tôi rất thân tình, đó là sự khích lệ rất lớn cho tôi để
chịu đựng những gian truân đang đợi phía trước. Chị Justine còn lau nền nhà để đón tôi đến.
262 + Khi tôi đi dự giờ chầu phép lành, Chúa Giêsu đã soi sáng cho tôi về cách cư xử với một số người. Tôi cố sức níu chặt lấy Trái Tim rất ngọt ngào của Chúa Giêsu vì biết rằng tôi sẽ bị những chia trí ngoại cảnh do công việc tôi sẽ
làm ngoài vườn tại đây, nhất định tôi sẽ tiếp xúc với một số giáo dân.

263 + Tuần lễ xưng tội đã đến, tôi hết sức vui mừng khi nhìn thấy vị linh mục tôi đã được biết trước khi chuyển về Vilnius. [Tức là] tôi đã được biết ngài qua một thị kiến. Lúc ấy, tôi đã nghe những lời này trong linh hồn: Đây là đầy tớ trung tín của Cha; ngài sẽ giúp con hoàn thành thánh ý Cha trên trần gian. Tuy vậy, tôi đã không giãi bày tâm hồn cho ngài như ý Chúa muốn. Có những lúc tôi đã chống lại ơn thánh. Trong lần xưng tội này, ơn Chúa tràn ngập tôi một cách đặc biệt, nhưng tôi vẫn không tỏ bày tâm hồn cho cha giải tội và dự định sẽ không xưng tội với ngài nữa. Sau quyết định ấy, một nỗi áy náy kinh khủng nổi lên trong linh hồn tôi. Chúa đã nghiêm khắc quở trách tôi. Nhưng khi tôi trình bày mọi sự trong linh hồn cho linh mục này, Chúa Giêsu đã trào đổ một đại dương ơn thánh xuống cho hồn tôi. Giờ đây, tôi hiểu được thế nào là trung thành với một hồng ân đặc biệt. Ơn thánh ấy sẽ kéo theo hàng loạt các ơn thánh khác.
264 (119) + Lạy Chúa Giêsu, xin gìn giữ con kề bên Chúa! Chúa coi, con yếu
đuối biết bao! Con không thể tự mình tiến nổi một bước; vì vậy, Chúa Giêsu ơi,
Chúa phải đứng bên cạnh con luôn mãi như một người mẹ bên cạnh đứa con yếu đuối – và còn phải hơn vậy nữa.